Hiển thị các bài đăng có nhãn Giải trí. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giải trí. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016

10/1/2016 - Tụi công an khốn nạn quá


Sau khi chết xuống âm phủ, thằng Tèo bị Diêm Vương hỏi cung: - Tại sao mày chết.

Thằng Tèo điên tiết trả lời: - Bẩm Diêm Vương con đang chạy xe oto thì bình cứu hỏa để phía sau nổ tung chết.

Vừa nói thằng Tèo vừa chỉ vào mặt mình bị cháy đen, Diêm Vương nghe thế tức giận quát to: - Đồ ngu mày chết là đáng đời. Ai đời thuở nào đem bình cứu hỏa bỏ vào xe oto, nó không nổ mới lạ đó.

Thằng Tèo nghe Diêm Vương chửi vậy liền gào khóc thảm thiết: - Oan uổng cho con quá Diêm Vương ơi, người ta bắt con mua bình cứu hỏa để vào xe đề phòng chữa cháy đấy ạ.

Diêm Vương nghe thế càng tức giận đập bàn chửi: - Thằng nào xúi dại thế, mày có biết rằng bình cứu hỏa để trong xe mà đậu xe ngoài đường nắng nóng thì nó sẽ nổ, mày chạy xe gặp ổ gà sốc nó cũng nổ… Tao hỏi mày lỡ xe mày bốc cháy mày có còn đủ thời gian để mở cốp xe lấy bình cứu hỏa kịp không? Lúc đó vứt dép chạy không kịp con à, ở đó mà bình tỉnh đi lấy bình cứu hỏa…. Mày ngu mà còn đổ lỗi cho người khác.

Thằng Tèo bị Diêm Vương chửi tức quá liền chống chế: - Sự thật là vậy Diêm Vương à, nếu con không để bình cứu hỏa trong xe thì bị công vụ phạt tiền nặng lắm… Thưa Diêm Vương Pass Wifi ở đây là sao ạ?

Diêm Vương ngạc nhiên hỏi: - Mày hỏi Pass để làm gì? Tao đang hỏi mày mà mày không muốn trả lời còn muốn vào FaceBook để viết stt kêu oan hả?

Thằng Tèo vội vàng trả lời: - Dạ không, con muốn vào FaceBook mục đích là cho Diêm Vương thấy mọi người trên trần gian chụp hình mấy chú công vụ đang kiểm tra bình cứu hỏa trong xe để chứng minh lời nói con là sự thật.

Thế là Diêm Vương đọc Pass cho thằng Tèo. Tèo rút chiếc điện thoại Iphone6 pờ lút mà vợ nó vừa đốt xuống cho nó dùng, thế là nó nhập pass vào, rồi thằng Tèo vào FaceBook đưa cho Diêm Vương xem những hình ảnh và stt mọi người chia sẻ nói về vụ đó. Xem xong Diêm Vương vò đầu bứt tóc suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói:

- Chuyện này cũng hơi lâm ly đây, thôi để tao trình lên với Ngọc Hoàng xem sao.

Thế là Diêm Vương vào FaceBook nhắn tin cho Ngọc Hoàng kể đầu đuôi sự việc. Ngọc Hoàng đọc tin nhắn xong liền nhắn tin cho Táo Công Vụ về gấp.

Táo Công Vụ nhận được tin nhắn bay về ngay và luôn trong vòng 5 nốt nhạc. Ngọc Hoàng liền đưa tin nhắn của Diêm Vương cho Táo Công Vụ đọc và hỏi: - Chuyện này có thật không?

Đọc xong Táo Công Vụ thở dài nói: - Bẩm anh cả. Chuyện này có thật trăm phần trăm.

Ngọc Hoàng nghe thế tức giận quát to: - Chú mày ở dưới đó làm gì mà để bọn chúng lộng hành như thế, chú mày có biết làm như thế là con dân của ta mang kiếp cháy nổ, chết không toàn thây, thân hình xấu xí thì kiếp sau làm gì có người đẹp để đi thi hoa hậu, nam vương nữa cơ chứ. Lý do gì mà tụi nó hại dân như vậy?

Táo Công Vụ bị anh cả la mắn như thế, buồn rầu nói: - Cái gì cũng có nguyên nhân hết anh cả ạ, cũng chỉ vì đồng tiền mà ra. Bởi vì lý do như thế này nè, lâu nay bọn công vụ không thể lấy cớ gì mà thổi phạt xe oto ngang xương được, phạt mà không đúng bị dân chúng chửi rồi quay clip tung lên mạng, nên chúng nó ngồi lại với nhau bàn cách như thế này.

Bắt người dân đen mua bình chữa cháy để vào xe, nhầm mục đích đường đường chính chính thổi xe lại để kiểm tra có mưa bình chữa cháy chưa, chưa mua bọn chúng phạt nặng và nhầm mục đích nữa là tạo điều kiện cho người nhà hốt bạc.

Ngọc Hoàng càng ngạc nhiên hơn khi nghe Táo Công Vụ nói câu sau, vội vàng hỏi: - Ủa tụi nó đưa lệnh ra như thế thì có liên can gì đến người nhà bọn chúng?

Táo Công Vụ nghe anh cả hỏi liền giải thích: - Này nhé, khi tụi nó đưa ra luật như thế thì người nhà của bọn chúng sẻ mua bình chữa cháy về kinh doanh, như thế thì tiện cả đôi đàng…. Lúc đó tha hồ mà bán bình chữa cháy nhé.

Ngọc Hoàng nghe xong khóc nức nở: - Khốn nạn, khốn nạn khốn nạn thế là cùng…

Huỳnh Văn Diệp


Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

20/12/ 2015 - Nào ta cùng buýt

SV1 gặp bạn là SV2 đang chạy xe máy đi học.

SV1 : Thời đại ngày nay SV mà còn chạy xe máy đi học.

SV2 ngạc nhiên hỏi lại : Thế mày đi bằng gì.

SV1 : Tao ấy à ? Phải ô tô 4 bánh trở lên mà còn tài xế đưa rước nữa chứ.

SV2 : Vậy à. Mày làm gì mà sang thế. Thế mày đi xe hiệu gì ?

SV1 : Vừa nói vừa co giò chạy "Nào ta cùng Buýt"


Sưu tầm



Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

Tử vi ngày 20/12/2015


Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Bạch Dương

Với những Bạch Dương vừa thiết lập mối quan hệ thân mật thì hôm nay, chuyện tình cảm giữa hai bạn sẽ khá là rắc rối. Đại loại là, không hiểu sao yêu rồi mà người ấy vẫn cư xử như xưa, làm bạn buồn quá và quyết định um xùm lên một chút… Thực ra, Bạch Dương không nên làm vậy. Đời người đâu phải lúc nào cũng như phim…

Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Kim Ngưu


Khả năng làm việc độc lập mang lại nhiều thành công trong ngày, nhưng Kim Ngưu cũng đừng nên tự làm khó mình khi bị người khác "khiêu khích" nhé. Cần phải luôn tỉnh táo phân tích tình hình để đưa ra những quyết định chuẩn xác nhất. Hãy dành một buổi tối lãng mạn bên người ấy vào cuối ngày nhé, một món quà làm từ đôi tay khéo léo của bạn sẽ càng làm cho tình cảm thêm khăn khít hơn.

Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Song Tử

Bạn yêu tự do và những gì phóng khoáng. Thế nên Song Tử sẽ cảm thấy không khác nào bị tra tấn nếu bắt bạn ngồi im một chỗ và nghiên cứu hết đống tài liệu này đến sách vở khác. Ngày 20/12/2015 bạn hợp với những hoạt động ngoài trời.

Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Cự Giải

Vào đêm trước của ngày nghỉ, Cự giải chắc hẳn đã mơ ước rất nhiều điều thú vị hoặc có một điều ước thật sự rất thiết tha. Trong cả hai trường hợp, những ham muốn của bạn không khiêm tốn chút nào. Các ngôi sao khuyên Cự Giải nên hệ thống hóa những ham muốn của mình – Cự Giải nên lên một danh sách mong muốn và ưu tiên chúng sao cho phù hợp.

Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Sư Tử

Giờ đây, Sư Tử sẽ nhận được thành quả từ mục tiêu hay tầm nhìn mà bấy lâu nay mình theo đuổi. Từ đây, bạn được đà tiến về phía trước và được mọi người công nhận. Sư Tử muốn mở rộng, muốn mạo hiểm và phiêu lưu. Tuy nhiên, bạn cũng có thể có xu hướng vô độ, phung phí sức lực hay tiền bạc.

Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Xử Nữ

Xử Nữ có xu hướng bỏ chạy khi có rắc rối, nhưng hôm nay bạn sẽ chẳng thoát được đâu. Người yêu hoặc gia đình bạn sẽ gây áp lực bắt bạn phải đưa ra giải pháp. Tốt nhất bạn nên cố gắng tìm kiếm đáp án để được yên ổn.

Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Thiên Bình
Ngày 20/12/2015, Thiên Bình hãy bỏ ngoài tai mọi suy nghĩ của người khác. Bạn phải tự tin vào bản thân mình. Hãy tự hào rằng bạn là ai và bạn đã làm đươc những gì, đừng tự so sánh và "đo" bản thân, không có một thước đo nào trong hoàn cảnh này là phù hợp cả. Quan trọng là trả lời câu hỏi: "Điều gì khiến bạn hạnh phúc?", "Làm gì để bạn cảm thấy hài lòng với cuộc sống?". Chỉ cần bạn tìm ra câu trả lời cho chính mình, bạn sẽ thấy thoải mái hơn và hoàn thành công việc tốt hơn.


Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Bọ Cạp
Có thể có một số bất đồng xung quanh Bọ Cạp (gia đình, làm việc theo nhóm,…). Nếu không có tinh thần cao, Bọ Cạp sẽ cảm thấy khó chịu với những lời chúc của bất kì ai đó, đặc biệt là nếu có ai đó là một người phụ nữ. Nam Hổ Cáp có thể chứng kiến một cuộc chiến giữa vợ chồng họ và các thành viên trong gia đình.
Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Nhân Mã
Đầu ngày, Nhân Mã phải trải qua nhiều xung đột. Nhưng rồi, bạn sẽ thấy mình có thể đảm đương tất cả, không để khó khăn đánh bại mà từ đó lại trở nên mạnh mẽ. Nhiều khả năng, Nhân Mã tìm ra một hướng đi mới, vừa không quá vất vả, vừa mang lại lợi nhiều lợi ích cho mình. Cuối cùng, bạn nên theo đuổi, ở bên những người, những điều khiến mình cảm thấy tỏa sáng và tràn đầy sức sống.
Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Ma Kết
Ma Kết là người coi trọng tự do cá nhân và bạn không sống dựa theo những nguyên tắc của xã hội nói chung. Nhưng hôm nay bạn nên suy ngẫm về những ràng buộc với thế giới xung quanh. Liệu bạn khó thực hiện chúng đến thế sao?
Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Bảo Bình
Phải chăng Bảo Bình đang hy vọng tới một kết thúc tốt đẹp trong mối quan hệ mà bạn đang dần tiến tới sâu hơn? Nếu như bạn đã tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc thì hãy cố gắng giữ vững những gì bạn đang có. Hơn nữa, bạn nên bày tỏ rõ quan điểm của mình nếu như coi đó là quyết định chắc chắn của bạn.
Tử vi chủ nhật ngày 20/12/2015 của Song Ngư
Không chỉ muốn tận hưởng cuộc sống mà Song Ngư còn kết hợp những gì không đi đôi lại cùng với nhau. Chẳng hạn Song Ngư có thể muốn làm cho những thú vui trước mắt kéo dài mãi mãi hay thay đổi đối tác yêu quý của mình thành những người bạn tốt nhất. Các ngôi sao nhắc nhở Song Ngư rằng cuộc sống là một sự kết hợp của bóng tối và ánh sáng.
Sưu tầm

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

Body Painting

Nghệ thuật khỏa thân - body painting vẫn còn nhiều bàn tán, tranh luận tại Việt Nam. Những tác phẩm thật sự đẹp và ấn tượng không nhiều.

Thể hiện được hình ảnh hiền lành, mang vẻ ngọt ngào của những câu chuyện thần tiên, bộ ảnh khỏa thân của người mẫu tuổi ô mai Hani Nguyễn đã tạo nên một cái nhìn hoàn toàn mới mẻ, khác biệt và không định kiến về ảnh nude.

Nguyễn Cao










Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Tưởng rằng sướng quá, ai dè…

Không giống như mọi ngày, bữa nay, từ sáng sớm tinh mơ, anh Tám xe ôm đã dắt xe ra đi làm.

- Bữa nay đi làm sớm hen anh Tám…

- Ủa, chào chị Bảy. Ừ, mấy bữa rày được khách, phải tranh thủ chứ chị…

- Vậy mấy bữa khác ế hả anh? Mấy bữa nay người ta đi chơi nhiều nên đắt khách hơn bình thường hả anh?

- Cũng bình thường như mọi khi à chị ơi!

- Vậy sao… Anh càng nói tui càng… bí...

- Là vậy nè, thời gian gần đây, mấy ông xóm mình tổ chức kỷ niệm buổi lễ gì đó. Tự dưng cấm đường hết trơn, người dân sống trong khu vực đó cũng không được lấy xe ra đi. Họ muốn đi đâu đó xa nhưng đi bằng cái gì bây giờ? Xe ôm… Nhiều lúc nghĩ nghĩ thấy “ôi, sao sướng thế…” he he he…

- Cái anh này, gúm ghê chưa kìa…

- Dĩ nhiên rồi, he he, mà thôi, tui đi nha chị. Chứ mãi lo nói, không khéo không kịp “tranh thủ” nữa…

- He… he, ngồi xuống uống hết bình trà đi. Hố to rồi đó ông anh của tui ơi. Người ta cấm xe lưu thông và cấm luôn người dân trong khu vực này bước ra đường nữa thì làm sao mà ngoắc xe ôm được hở trời…
Mặt anh Tám… chuyển màu. Giờ là những ngày cuối của tháng tư. Cà phê thêm đắng nghét

Tèo xóm gà

Sao không mua nhà khu trung tâm?

Chị Bảy đang ngồi trong nhà, vừa xem tivi vừa nhai nhóp nhép đậu phộng rang. Chợt có tiếng gọi từ bên ngoài vào:

- Bảy ơi Bảy…

Ngoái đầu nhìn ra, chị Bảy hỏi lại:

- Ai kêu tui đó, có tui đây…

- Tui nè, Hai nè.

- Ủa bà Hai, bà đi đâu đây? Chị Bảy ra mở cửa cho bà Hai.

- Tui qua đây rủ bà đi mua… nhà.

- Hả? Cái gì mà mua nhà? Mình có nhà mà, mua gì nữa?

- Ui, mình bán cái nhà này, mua cái nhà đất trung tâm ở cho sướng.

- Tiền đâu mà mua? Chị này, cứ đùa hoài…

- Tui mới nghe con Tư nói, đất khu trung tâm đang giảm giá, nghe đâu giảm những 50 phần trăm.

- Trời ơi! Chị nghe ai không nghe, đi nghe theo lời con Tư “nổ”. Tin lời nó thì có nước bán nhà mà… ra đường ở…

- Ủa vậy hả? Tui đâu có biết. Nghe nó nói vậy, thấy ham nên sang rủ Bảy đi coi, có gì mua nè…

- Thôi, tui không có ham đâu. Nói thật, bây giờ cho dù có hạ giá thật đi nữa tui cũng chả mê…

- Bà nói gì tui chả hiểu?

- Thì vậy nè, mới đây, nghe đâu mấy ông quản lý, ổng tổ chức mít tinh hay kỷ niệm gì gì đó, cấm hết người dân trong khu vực gần đó ra khỏi nhà, để họ có chỗ để… duyệt binh. Chị nghĩ thử xem, bỗng dưng mình bị… cầm tù.

- Hả? Thiệt hông?

- Thật 100 phần trăm. Tui mới đọc được tin đó trên một tờ báo mạng nè.

- Úi chà, nếu thế thì.. dẹp, bỏ luôn cái ý định mua nhà khu trung tâm.

- Chị nói phải đó, nhà mình mình cứ ở. Mua nhà khu vực đó làm gì, có quen ai đâu. Ở đây, mình còn tình làng nghĩa xóm.

- Ừ, đặc biệt là ở đây, mình có.. tự do…

- Ha ha, chị nói chí phải…


Tèo xóm gà 

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

Cắn cáp quang

Chiều nay, Long vương nhận được khiếu nại của đất liền, nổi giận lôi đình:

- Quân đâu, tìm xem tại sao cáp quang lại đứt? Có phải do mấy con cá mập như trên kia cáo buộc?

Binh tôm tướng cá túa ra đi tìm thủ phạm, giờ lâu lôi về một lũ cá mập. Long vương quát hỏi:

- Đứa nào cắn đứt cáp quang, khai mau!

Cả đám cá mập ngầm rủ nhau nín thinh khiến Long vương càng tức giận:

- Nè, dưới này không áp dụng luật Miranda đâu nhé! Đứa nào khai sẽ được khoan hồng!

Thấy bầy cá vẫn im thít, quân sư Bạch tuộc mách nước:

- Bệ hạ ơi, vì internet dạo này hỗn loạn thông tin, nên con nào cắn vào cáp quang chắc chắn phải bị ngộ độc. Cứ xem con nào có dấu hiệu lờ đờ, sùi bọt mép, mắt dại đi thì chính là nó!

Ngay lập tức, một con cá mập có đúng những triệu chứng đó được tóm cổ tức thì. Long vương đập bàn:

- Tại sao mi cắn cáp quang?

- Bệ hạ thông cảm. Dạo này trên đó rất nhiều tin tày đình, nhưng chủ yếu chỉ là tin đồn, khiến em chẳng biết thực hư thế nào. Vì tin cần biết thì rỉ nhỏ giọt, tin không cần như hotgirl lộ ảnh hun hít hay rùa hồ Gươm phơi nắng lại tuôn ào ào, cho nên em nổi đoá đớp cái cáp quang cho đỡ tức!

Long vương nghe xong, gật gù:

- Ừ, ta hiểu rồi. Thôi, vào bệnh viện chữa trị đi.

Quần thần kinh ngạc:

- Tội nó lớn thế mà bệ bạ tha là cớ làm sao?

Long vương sờ râu, cười:

- Thông cảm cho nó đi mà. Ngay cả ta có lúc cũng muốn cạp đứt cái cáp quang xem nó có xì ra thêm gì không!

Người già chuyện

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Câu chuyện xóm cây Sanh

Tháng 4, cái nóng oi ả, anh Tám xe ôm vừa chờ khách vừa dùng tờ báo mình đã đọc để quạt.

- Ủa, bữa nay nhìn nhàn nhã quá anh Tám hen.

- Nhàn nhã gì chị Bảy ơi! Đang ế gần chết đây nè. Chị ủng hộ tui một cuốc nha.

- Cái anh này, đùa hoài, nhà gần xịt mà, hi hi. À, đợt này kỷ niệm ngày 30.4 hoành tráng ghê anh há. Bữa đấy anh có đi chơi ở đâu không?

- Không chị ơi! Lo cày chết đi nè, thời gian đâu mà đi chơi ngày lễ? Mà tui thấy cũng kỳ kỳ, ngày đó biết bao nhiêu người chết, thế mà ngoài đường lại giăng tùm lum những biểu ngữ kiểu như chúc mừng, hoan hô ấy. Như thế làm sao mà thực hiện tốt chính sách hòa hợp – hòa giải dân tộc được chị nhỉ?

- Ui, mấy cái chuyện lớn lao đó thì bao giờ đến phận “dân đen” như tụi mình được quyền lên tiếng? Sẵn anh nói đây, tui cũng muốn kể cho anh nghe cái này. Bữa trước, lên mạng, có đọc một bài báo, cái ông gì tên Núi cũng thể hiện mong muốn hòa hợp dân tộc.

- Ồ, thế thì tốt quá còn gì…

- Thế nhưng, ổng nói cứ như dân mình là không biết trắng đen, bất phân thị phi ấy. Ổng kêu cái đợt gặp những người của chế độ cũ ở nước ngoài là ổng dấn thân rồi, cái kiểu tựa như mình là anh hùng ấy.

- Ủa, cùng đồng bào với nhau mà dấn thân gì chị?

- Thì ổng kêu họ kích động, có thể xông lên hành hung mình hoặc làm bất cứ chuyện gì. Hành động của ổng là mạo hiểm.

- Há há, tếu thật, ở nước ngoài, người ta thượng tôn pháp luật lắm chứ bộ. Chứ đâu phải như một số “anh” ở Việt Nam, muốn làm gì thì làm; thấy người dân hiền lành, không nắm nhiều về luật là tìm mọi cách “thổi” hay “hốt” để… kiếm tiền.

- Chưa hết đâu anh, ổng còn kêu bằng tình cảm, bằng tấm lòng chân thành của mình sẽ xóa đi hố sâu thù hận.

- Chắc ý là ổng sẽ dùng cái đó để “cải tạo” các thành phần kích động như những ngày sau 30….

- Tui biết… chết liền. Ổng còn kêu cuộc chiến của năm ấy thành công là bởi nó chính nghĩa.

- Ủa vậy hả? Mà nghĩ nghĩ, tui thấy kỳ kỳ. Người ta đang sống yên bình, gây tang tóc, chia ly của biết bao gia đình mà lại chính nghĩa là sao ta?
- Là vậy nè, ý ổng là mình đã dẫn anh “Đẹp” vào đất nước nên họ cho là cuộc chiến đó là chính nghĩa.

- Ui, nếu nói như vậy thì bây giờ mấy ảnh dẫn anh “Bông Giữa” vào biển nước mình thì như thế nào?

- Anh nói vậy sao được? Dù sao cũng là anh em mà.

- Chị coi thử, xuyên suốt lịch sử, cái gọi là anh em đó xâm lược mình bao nhiêu lần? Dã tâm lớn bao nhiêu?

- Lịch sử mà anh. Lâu rồi, giờ hội nhập mà.

- Thì đúng là lâu rồi. Nhưng lịch sử là lịch sử, giang sơn dễ đổi mưu đồ khó dời mà chị…

- Ờ, ờ, bày đặt “xổ nho” nữa hen. Mà thôi anh ơi, chắc tui về, chứ ở đây mà nói vấn đề này nữa không khéo…

- À, tui hiểu rồi. Chị về hen…

- Ừ, bye anh nha…

- Dạ, bye chị…

Ghi nhận từ xóm cây Sanh

Tèo xóm gà


Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

Cứt là gì?

Một chú công an đi tuần thì gặp một thằng chọi đang ngồi nặn tượng ven đường rất say sưa. Chú công an mới nổi tính tò mò lại gần hỏi: 

- Ê cu! Mày làm gì đấy? 

- Dạ em nặn anh công an ạ! 

- Ừ, tốt! Nhưng mày nặn bằng gì thế? 

- Dạ em nặn bằng cứt ạ! 

- Á, thằng này láo! Tao cấm mày nặn chú công an bằng cứt nhá! Tao đi một vòng quay lại mà mày còn tiếp tục là tao bắt mày lên đồn đấy. 

Lát sau, chú công an quay lại vẫn thấy thằng chọi kia miệt mài nặn nặn. 

- Ê thằng kia! Lúc nãy tao bảo thế nào? Sao mày vẫn ngồi đây nặn? 

- Dạ, em có nặn anh công an nữa đâu? Em nặn chú bộ đội rồi. 

- Ừ, tốt! Thế mày nặn chú bộ đội bằng gì? 

- Dạ, em nặn chú bộ đội bằng đất sét ạ! 

- Ừ, nhưng sao mày không nặn chú bộ đội bằng cứt? 

- Dạ không được đâu anh! Nếu nặn bằng cứt thì lại ra anh công an ạ!


Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

Mơ thành người Quang Trung (tiếp và kết thúc) - Duyên Anh

Chương 11

Chương còm nháy Hưng mập:
- Ðánh lẹ, "quân ta" ăn tết ở rạp Casino Ðakao.
Bồn lừa làm tăng nỗi thèm của Hưng mập:
- "Ngủ hổ miền Tây" hay tuyệt cú mèo. Tao đã coi rồi, còn muốn coi nữa.
Dzũng Ðakao giục Chương còm:
- Thì nhào đại sang đất Mãn Thanh đi.
Nó càu nhàu:
- Ðánh nhau với khỉ vẫn khoái hơn. Chúng mày phải thấy con nhà Y Pàm phóng lao.
Nó tặc lưỡi:
- Ờ, ước gì có Y Pàm nhỉ? Thằng Jack sẽ phục nó sát đất.
Ðạn Mãn Thanh nổ ròn. Tụi Mãn Thanh dở ẹc, chả tiến chiếm tí đất nào. Chúng nó chưa biết chúng nó sắp chạy có cờ. Tôn Sĩ Nghĩ Jack chắc phải bỏ cả ấn tín mà cút. Bọn nhô con trong cư xá đã kéo ùa tới chiến trường coi đánh nhau.
Lính Mỹ đi qua cũng đứng lại xem và lấy làm thích thú lắm. Chương còm phấn khởi. Phải bắt cả Mỹ lớn phục trẻ con Việt Nam nữa mới được. Nó bèn chớp mắt... mơ về Quang Trung. Và như thấy rõ những mũi tên lửa đang làm cháy tầu giặc Hòa Lan.
- Tao sắp thẩy lựu đạn phá tan ổ đại liên của thằng Jimmy. Chờ tao thẩy hết năm trái, chúng mày xung phong nhé!
Ngân quăn hỏi:
- Em lái... thiết giáp ủi tụi Mãn Thanh được không?
Chương còm hất đầu:
- Xiệc hả?
Ngân quăn chỉ cái lốp xe vận tải dựa cạnh hàng rào của ông chủ nhà thầu. Cái lốp xe phế thải rồi.
- Ðó, xiệc đó.
Bồn lừa búng tay:
- Ông đã nói ông nhẩy dù là ông nhẩy dù.
Nó bảo anh em:
- Ê, tao xí khẩu M-16 của thằng Jack đấy nhé!
Ngân quăn nghiến răng:
- Còn em, em xí khẩu đại liên của thằng Jimmy.
Chương còm sợ lính Mỹ bỏ đi liền thì uổng dịp may làm cho cả Mỹ lớn lẫn Mỹ nhô phục lăn cu chiêng. Nó hạ lệnh cho Long cải lương chạy về nhà lấy cái sào màn. Bọn lính nạp đạn đã hết nhiệm vụ. Vì sắp đến giờ tấn công. Chúng nó đang ngồi ở tư thế chờ đạn nổ "đoàng" là chạy đua sang đất Mãn Thanh càn quét chiến lợi phẩm. Chương còm mang sẵn miếng củi gỗ thông. Nó bật diêm đốt thanh củi nhỏ. Rồi trái lựu đạn thứ nhất được "rút kíp", tức là châm ngòi. Chương còm thẩy sang phía Mãn Thanh. Trái lựu đạn lăn từ từ. Ðến sát chỗ Jimmy nằm sấp khạc đại liên, trái lựu đạn nổ tung, nẩy cả cục pin lên. Jimmy hoảng hồn. Lính Mỹ đứng xem vỗ tay khen ngợi. Chương còm cao hứng, hét lớn:
- Hàng chưa?
Jack quạt M-16 trả lời. Chương còm thẩy trái lựu đạn thứ hai. Ngân quăn không muốn tuân lệnh chủ tướng. Nó nằm cong người trong cái lốp xe và con nhà Báu tồ lăn mạnh sang đất địch. Ngân quăn lại biểu diễn một màn cảm tử quân. Chương còm thẩy trái lựu đạn thứ ba rồi thứ tư, gọi là bắn che cho Ngân quăn. Hai tiếng nổ cách nhau không xa, cùng lúc thiết giáp chở Ngân quăn ủi ngang khẩu đại liên của Jimmy.
Ngân quăn vội chui ra, giật lấy súng của Jimmy, quay lia lịa vào Jack. Bồn lừa nóng mắt, đu dây làm Tác-giăng. Nó đạp vô bụng Jack. Tôn Sĩ Nghị ngã ngửa. Bồn lừa tước luôn khẩu M-16. "Quân ta" ào sang. Chương còm không kịp thẩy trái lựu đạn thứ năm. Lê Chiêu Thống sợ bị Chương còm bắt, vất súng bỏ chạy về nhà. Ðịa phương quân tan rã. Cuộc đánh sáp lá cà diễn ra sôi nổi. "Quân ta" tranh nhau cướp súng đè nghiến John và Bill.
Hưng mập và Dzũng Ðakao cười ha hả. Chương còm đốt quả tạc đạn nổ ùm. Cái lon sữa bò bay bổng lên trời. Nhô con cư xá Chu Mạnh Trinh vỗ tay hoan hô ầm ỹ. Một anh lính Mỹ chạy đến xoa đầu Chương còm "good good" rối rít. Anh ta tấm tắc:
- "Giê nê rôn, giê nê rôn"!
Chương còm ngẩng mặt, hãnh diện:
- Lính nhô Việt Nam "chì" không?
Anh lính Mỹ chẳng hiểu gì. Chỉ gật gù ra cái điều phục lắm. "Quân ta" đã bắt sống được Jack, Jimmy, John, Bill. Lính của vua Quang Trung giữ chặt tay Mãn Thanh.
Chương còm anh dũng lắc đầu. Báu tồ, Long cải lương và lính của vua Quang Trung lần lượt buông Jack, Jimmy, John, Bill ra. Chương còm cười ngạo nghễ:
- Jack, mày phục bọn tao chưa?
Jack gật đầu:
- Phục rồi.
Chương còm hỏi lại:
- Phục thật hay phục giả vờ?
Jack hơi cúi đầu:
- Phục thật. Tụi mày đánh nhau hay quá xá.
Một cuộc... hòa đàm sau chiến thắng vinh dự bèn xẩy ra. "Quân ta" tặng "quân Tầu" tất cả súng bắn pháo do Cao Thắng Phong lùn sáng chế. Chương còm hứa sẽ còn cho "quân Tàu" đủ hai mươi con cóc, dù "quân Tàu" bằng lòng để "quân ta" tịch thu đại liên, M-16, và Tommy gun. Ngân quăn được Bill, Jimmy, John gạ dạy cách ngậm pháo nổ và cắm pháo vào rốn đốt. "Quân Tầu" khao "quân ta" một trận kẹo cao su và sô cô la.
Ðang cơn vui vẻ, Long cải lương nhắc Chương còm:
- Nè mày, cái sào màn.
Chương còm vội móc túi lôi lá cờ ra. Nó buộc vô đầu cây sào sắt và bắt lính của vua Quang Trung dựng lên. Sơn đốm giữ nhiệm vụ đỡ cây cờ... Cứ như quân đội Mỹ dựng cờ ở đảo Ðối Mã ấy. Jack đọc năm chữ "Mơ Thành Người Quang Trung" viết trên cờ, trố mắt:
- Nghĩa là gì hở, Chương còm?
- Là thế này... Bọn mày hãy ngồi xuống đây, ngồi cạnh tao đi...
Chương còm hắng giọng, say xưa kể lịch sử Việt Nam:
- "... Ngày xưa, nước tao có vị anh hùng vô địch thế giới là Quang Trung..."
Bọn nhô Mỹ lắng tai nghe. Trong khi lá cờ chiến thắng phần phật bay trên Gò Ðống Ða mộng mơ của những đứa trẻ Việt Nam anh dũng.
8-3-1969
(Viết xong tại Phú Nhuận Gia Ðịnh)
Duyên Anh - Vũ Mộng Long


Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Mơ thành người Quang Trung (tiếp) - Duyên Anh

Chương 10

Trước giờ lâm chiến, Chương còm kéo Ngân quăn đi. Nó khoái Ngân quăn rồi. Ngân quăn đã trở thành anh hùng trong cuộc chiến tranh ăn cóc này. Nhờ nó biết riễu cợt. Những khuôn mặt nhô con mới như Báu tồ, Nghĩa tếu, Nhân súng, Long cải lương, chỉ có Ngân quăn sáng rực, nổi bật. Nó hy vọng được gắn anh dũng bội tinh với ngôi sao giấy lắm à. Ngân quăn đang nắm ngửa tênh hênh gãi rốn thì Chương còm đá nhẹ một cái vào chân.
- Ði.
- Ði đâu?
- Suỵt. Khẽ mồm kẻo bố tao biết.
- Dượng hai ngủ rồi.
Ngân quăn ngồi vụt dậy, ngáp méo cả miệng rồi đứng lên theo Chương còm lách cửa bước ra ngõ.
- Ði đâu hở, anh?
- Ði đánh Mãn Thanh.
- Ðã tới giờ đâu?
- Mày ngu như bò, cứ đi theo tao. Mày là "tốt dỉn", đừng nói lôi thôi.
Ngân quăn không hỏi nữa. Hai đứa chạy ra bãi chiến trường ngập xác... pháo. Chương còm ra lệnh:
- Tao đứng gác tụi Mãn Thanh, mày xóa cái vệt gạch lúc nãy đi.
Ngân quăn tò mò:
- Xóa đi làm chi?
Chương còm mím môi:
- Phạt mày bây giờ. Hỏi hoài. Xóa đi rồi vẽ cái vệt khác, tí nữa khỏi lo tiến quân.
Ngân quăn đã hiểu. Nó dùng chân di sạch vết ngói non vẽ ngang con đường, bốc cát rắc lên và di thêm nhiều lần. Rồi vẽ gạch mới toanh. Quân ta chiếm của Mãn Thanh chừng ba thước đất. Ngân quăn cười khoái chí:
- Vừa tầm đạn rồi, nhô Mỹ sẽ chạy tóe khói.
Làm xong cái "mít xông im pô xi bưng" đó, hai đứa chạy về nhà. Chương còm bắt Ngân quăn ngồi gần cửa, bàn chiến thuật chiều nay.
- Mày còn trò xiệc nào không?
- Thiếu giống.
- Trò xiệc liệu xoay nổi vài cái pháo lệnh chứ?
Ngân quăn ghé sát tai Chương còm:
- Ở bàn viết của dượng hai có tấm giấy năm chục.
Chương còm bẹo đùi Ngân quăn:
- Bố tao đánh chết. Tao thèm pháo lệnh ghê. Giá có độ mười chiếc, mình quăng vào ổ súng đại liên của con nhà Jimmy nó sẽ chết giấc.
Ngân quăn bàn:
- Anh bảo tụi nó hùn tiền mua... đạn đi.
Chương còm lắc đầu:
- Tao muốn chế lựu đạn cơ. Mày thấy con nhà Vic Morrow trong phim "Combat" chứ? Nó chuyên thẩy lựu đạn phá ổ đại liên của Ðức.
Chương còm vỗ vai Ngân quăn:
- Mày có tiền hùn không?
Ngân quăn bĩu môi:
- Sức mấy mà em hùn. Tụi nó hùn tiền mua pháo lệnh để đốt giùm. Em đốt là số dzách.
Chương còm cười:
- Ðứa nào dại mà mua pháo nhờ mày đốt?
Chiến lược gia Chương còm thộn mặt ra suy nghĩ giải pháp "hòa bình công chính". Nhất định phải chiến thắng anh dũng. Chỉ có chiến thắng anh dũng con nhà Jack mới thực sự phục lăn ra. Bỗng Chương còm nhớ tới con voi đồng đen trong Sở Thú. Mắt nó đang đăm chiêu, tự nhiên rực sáng:
- Mày biết con voi đồng đen ở Sở Thú chứ?
- Em biết.
- Nhưng mày biết ai "cống" nước ta không?
- "Cống" là gì?
- Là sợ quá, đem biếu nước ta. Nước ta hồi xưa, bảnh lắm. Thái Lan sợ thấy mồ.
Ngân quăn mím môi:
- Sao bây giờ lính Thái Lan qua đây làm tàng, bắn ẩu vậy?
Chương còm nói:
- Tại mấy thằng đó không học lịch sử nước nó. Tổ tiên tụi nó đã từng bị vua Quang Trung cho phơi xác ở miền Nam. Mày biết không, tụi Thái Lan ưa bắt nạt bọn Cao Mên lắm. Hễ con nhà Cao Mên bị bắt nạt, bọn nó chạy sang nước ta lạy lục rối rít. Vua nước ta lại thương hại, cho cử binh sang Cao Mên đuổi tụi Thái Lan về xứ. Ông Trương Minh Giảng đã đóng quân ở Cao Mên lâu nhất. Ổng chán ăn mắm bò hóc quá, ổng về. Chứ không, con nhà Cao Mên giờ là nô lệ của bọn mình.
Ngân quăn vểnh tai nghe. Nó khoái nghe Chương còm nói chuyện hiển hách của nòi giống. Ngân quăn hỏi:
- Ai dạy anh thế?
- Thầy tao.
- Sao thầy không dạy em?
- Ai bảo mày học trường Tây. Chắc thầy mày ghét lịch sử Việt Nam. Thầy tao yêu lịch sử. Lúc thầy giảng bài, thầy đấm bàn thình thình y hệt lính vua Quang Trung giận quân Mãn Thanh ấy.
Hai thằng nhãi đương tìm về lịch sử thì Phong lùn xuất hiện. Nhà chế súng có vẻ buồn buồn.
- Chiều nay tao không được uýnh Mãn Thanh.
Chương còm ngạc nhiên:
- Ba mày cấm à?Phong lùn liếm mép:
- Không, võ đường của tao tổ chức liên hoan tất niên, tao phải đến dự.
Chương còm thở hắt ra:
- Mày không thích mơ thành người Quang Trung à?
Phong lùn rướn người cho cao thêm:
- Thích chứ. Tao đã chế súng rồi.
Chương còm "hích" Phong lùn:
- Hưng mập nó bảo mày chê tụi nhô Mỹ, mày muốn con nhà Jack biết tay mày. Nó chưa biết tay, mày lại... đào ngũ. Ông Cao Thắng ngày xưa đã cho tụi Tây biết tay đấy.
Phong lùn nhún vai:
- Mày là "cây" lịch sử. Tao nhất định đi liên hoan ở võ đường. Ông chán uýnh Mãn Thanh quá xá.
Chương còm đứng dậy:
- Ừ, thì mày cứ việc đi. Chúng tao cóc cần súng của mày nữa. Tao lột lon thiếu tướng của mày và đòi lại con cá đá vô địch. Ðánh Mãn Thanh xong, tao sẽ cho tụi nó biết mày sợ thằng Jack.
Ngân quăn xía vô:
- Em ấy à, không sợ nhô Mỹ.
Phong lùn cáu sườn bỏ về. Ngân quăn cười hô hố. Ðúng lúc đó, "quân ta" lần lượt tập họp trước cửa nhà Chương còm. Chỉ thiếu mặt Nghĩa tếu.
- "Tốt dỉn" Nghĩa tếu đâu?
Nhân sún báo cáo với chủ tướng:
- Nó bị nhức răng.
Long cải lương thêm chi tiết:
- Hàm bên phải nó sưng vêu. Nó đang nằm ôm mặt khóc.
Ngân quăn trổ tài... "văn nghệ tạp lục":
- Phải rửa hận giùm nó. Nó trúng đạn của Mãn Thanh!
Vậy là "quân ta" thiếu hai mạng. Chương còm dẫn những kẻ mơ thành người Quang Trung ra "sa trường kia, diệt thù là diệt thù". Nắng chói chang. Nắng cuối năm thật dữ dội, tàn bạo. "Quân ta" đã nấp vào vị trí và "sẵn sàng nghênh địch." Ðợi chừng mười lăm phút, Mãn Thanh tiến quân. Lê Chiêu Thống theo đít Tôn Sĩ Nghị Jack, trông rất hèn hạ. Mà mặt nó cứ vênh lên. Chương còm nghĩ rằng cần phải bắt sống Lê Chiêu Thống, nhét giẻ vào mồm thằng này, bịt mắt lại rồi cho bốn con kiến lửa đốt nó.
Tôn Sĩ Nghị hơi ngạc nhiên một chút. Nó thấy "quân ta" gần "quân nó" hơn buổi sáng. Ðiều này chỉ có Chương còm và Ngân quăn biết thôi. Chương còm sợ bị lộ tẩy, ra lệnh khai hỏa tới tấp. "Quân ta" thiếu một tay xạ thủ. Ngân quăn được Chương còm cho bắn. Báu tồ, Nhân sún, Long cải lương, Sơn đốm nạp đạn mờ người. Báu tồ ức lắm. Vì Ngân quăn bảnh hơn nó. Ngân quăn là em Báu tồ. Ngân quăn ở nhà, nghịch như giặc, ba nó ghét nó, chỉ thương Báu tồ thôi. Nhưng Ngân quăn xuống nhà dượng hai nó, tức là bố Chương còm, thì cả bố con Chương còm cùng khoái Ngân quăn. Báu tồ dỗi:
- Anh hai, em về đây.
Chương còm gắt:
- Sắp thắng trận, mày lại đòi về.
Báu tồ phụng phịu:
- Anh bắt em nạp đạn cho thằng Ngân mà không cho em bắn.
Chương còm hứa hẹn:
- Sẽ cho mày bắn. Thắng trận, tao cho mày năm khẩu súng, đem về Tân Ðịnh mà... ăn tết.
Báu tồ toét miệng cười... Trận chiến tiếp tục. Dzũng Ðakao, Hưng mập, Bồn lừa, Chương còm, Ngân quăn "phơ" rất chính xác. Chỉ tiếc đạn nổ nhỏ nên dù trúng quân Mãn Thanh, chúng nó vẫn cứ nhe răng cười.
Bồn lừa chú ý một sợi dây thừng buộc trên cột điện. Nó đã ra chiến trường trước cả Ngân quăn, Chương còm và âm thầm treo sợi dây. Ðể làm gì, chưa ai biết.
Ðạn Mãn Thanh nổ ròn rã. Hỏa lực hai bên ngang ngửa. Bỗng anh ba Tàu bán bò bía ngọt xóc xóc ba cái cây sắt rút số "lạc vào chiến trường". Con nhà Sơn đốm thò tay vào túi. Rồi kêu:
- Bò bía!
Anh ba Tàu táp vô. Chương còm mắng em:
- Ðang đánh giặc mày đi kêu bò bía.
Sơn đốm cười:
- Bò bía ngon thấy mồ.
Chương còm dọa:
- Ăn xong mày đi ị té re à... Lát nữa, mày kêu cả bắp luộc.
"Quân ta" ngưng bắn để ăn bò bía ngọt. Lính của vua Quang Trung, ngày xưa, đánh Mãn Thanh cũng ngon xơi như bò bía thôi. Chủ tướng Chương còm bị Sơn đốm quyền rũ, nhai bò bía ngọt nhồm nhoàm. Bên địch thấy "quân ta" ăn bò bía thèm quá. Vừa lúc hàng bắp luộc qua, Lê Chiêu Thống bỏ tiền khao Mãn Thanh. Thế là Mãn Thanh buông súng thổi... ác mô ni ca sần sật! Chương còm hô quân đớp bò bía ngọt thật lẹ. Báu tồ bị nghẹn. "Quân ta" áp dụng chiến thuật "tốc chiến". Ðạn bắn sang đất địch ầm ầm. Khiến Mãn Thanh phải quăng ngô, liệng... ác mô ni ca phản pháo. Riêng Lê Chiêu Thống cứ thản nhiên thổi bàn kèn theo điệu "Fè rơ Giắc cờ".
"Giờ ăn tới rồi
Giờ ăn tới rồi.
Mời anh xơi
Mời anh xơi
Giơ bắp lên anh em nào
Giơ bắp lên anh em nào
Ta cùng nhai
Ta cùng nhai."Ngân quăn cao hứng, đứng lên, hát một bài thúc quân:
"Cái cờ là cờ của ta
Trong gió tung bay gần xa
Ðứng nghiêm em chào mỗi sáng
Trong khi lớp nhất kéo cờ".
Chương còm nghe Ngân quăn hát, chợt nhớ lá cờ sắp cắm trên gò Ðống Ða mà nó đã "thó" một miếng vải vàng của mẹ, viết mấy chữ lên. A, chút nữa thôi, Chương còm sẽ đích thân cắm lá cờ đó trên đất của Mãn Thanh. Chương còm thích thú quá. Nó hét lớn:
- "Phơ"!
Ðạn "quân ta" bay sang đất Mãn Thanh tới tấp. Jimmy, John, Bill vừa bắn vừa... mê Ngân quăn và những khẩu súng thô sơ của Chương còm. Còn Chương còm vừa nghĩ được cách kết thúc chiến trường. Nó bảo Báu tồ:
- Mày bắn thế tao đi!
Báu tồ chộp lấy súng, bắn thi cùng Ngân quăn. Anh em nhà họ Cổ - Cổ Kim Báu, Cổ Kim Ngân - say sưa khạc đạn. Chương còm chạy một mạch về nhà, lượm những cục pin chết, thủ vào túi. Nó xách thêm hai cái lon sữa bò. Rồi cu cậu lại chạy ra chiến trường. Nó ngồi sau cột điện, dùng dây cao su gói hàng, cột mười chiếc pháo vào cục pin. Ðoạn, Chương còm vê nhẹ mười chiếc ngòi pháo xoắn khẽ lấy nhau. Chương còm loay hoay một lúc thì chế được năm trái lựu đạn. Nó nói thầm:
- Ông mới là Vic Morrow, còn chúng mày là lính Ðức cù lần. Không, ông là "tốt dỉn" của vua Quang Trung.
Chương còm bó thêm mười chiếc pháo nhét vào lon sữa bò, chỉ để hở ngòi đã vê xoắn lại. Xong đâu đó, Chương còm nhào ra chỉ huy trận đánh. Nó anh dũng hô quân:
- Sửa soạn xung phong!


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Mơ thành người Quang Trung (tiếp) - Duyên Anh

Chương 9

Anh hùng Quang Trung là anh hùng bách chiến bách thắng của nhân loại. Thế giới ngưỡng mộ Nã-phá-luân của Pháp nhưng so với Quang Trung, Nã-phá-luân chỉ là ngôi sao mờ. Nã-phá-luân đem quân sang Nga, chiếm kinh đô Mạc-tư-khoa. Không chế ngự nổi quân Nga đến nỗi phải rút lui và bị truy kích thảm bại. Ðại đạo quân chinh phục ra đi trên hai trăm ngàn tên, khi về còn có trên hai chục ngàn! Nã-phá-luân bị bắt đầy ra đảo Elbe. Rồi sau đó, thua trận Waterloo và bị đầy ở đảo Sainte Hélène. Có gì hách đâu? Anh hùng Quang Trung chưa hề thất trận. Bậc vĩ nhân đó chỉ biết chiến thắng hiển vinh. Ta buồn vì không sinh đúng thời Quang Trung để được làm tên lính quèn dưới trướng của người. Song văng vẳng đâu đây, ta vẫn mơ hồ nghe tiếng trống thúc quân đánh Hà Hồi. Các con của ta ơi! Ðể ta kể cho các con nghe trận thủy chiến mà tên thông lửa của Quang Trung đốt cháy tàu chiến của loài rợ Hòa Lan trên vùng biển quê hương ta. Ngọn lửa đốt tàu Hòa Lan xâm lăng, sau này, Nguyễn Trung Trực đã tiếp lấy, đốt cháy tầu Pháp xâm lăng trên sông Nhật Tảo.
Hãy nhắm mắt lại, mơ về quá khứ anh dũng của giống nòi ta, các con! Trong vùng sương mù bao la, những người lính thủy của vua Quang Trung bơi những chiếc thuyền nhỏ ra khơi, vây quanh chiến hạm của Hòa Lan. Những chiếc thuyền nhỏ ví như những con gọng vó bám quanh cái lá trang lớn. Mà lá trang là chiến hạm của rợ da trắng. Những con gọng vó đã làm nổ tung cái lá trang, dìm nó và mộng xâm lăng của nòi giống nó xuống đáy biển quê hương ta. Ôi, nếu Quang Trung không băng hà sớm, đòi đất của nòi Hán xong, vó ngựa của người sẽ rong ruổi sang Ba-lê. Ta tiếc quá, tiếc vì người Bách Việt ta chưa trả thù được bọn lính đánh thuê cho Gia Long. Các con ơi, đừng bao giờ nhụt chí khí. Tổ tiên ta đã phi thường, các con sẽ phi thường. Ta không yếu đuối mãi đâu. Ta sẽ khỏe, sẽ phục hưng, sẽ chiến thắng. Các con hãy gửi linh hồn mình vào những trang sử bất khuất của giống nòi ta..."
- Hạ chúng nó đi chứ, Chương còm.
- Ðể chúng nó phục lăn ra đã, Hưng mập. Tao muốn bọn Mãn Thanh bỏ súng bắn pin, vất ống nhòm mà chạy cơ.
Ngân quăn, kẻ tình nguyện trở về, nhẩy choi choi:
- Em còn trò này hay lắm.
Chương còm hỏi:
- Trò gì?
Ngân quăn hí hửng:
- Em đem theo kính lặn. Hà hà, em mà chơi trò này, nhô Mỹ phục chết khiếp mất.
Chương còm ngạc nhiên:
- Mày đem kính lặn đi... bơi ở Vũng Tàu à?
Ngân quăn khoái chí:
- Sức mấy. Em muốn làm xiệc. - Xiệc gì?
- Há miệng ra... pháo nổ.
Chương còm hiểu rồi. Nó bảo Ngân quăn:
- Nhỡ pháo nổ tét môi mày ra thì sao? Ba mày rầy tao à...
Ngân quăn xoa mái tóc quăn của nó:
- Chỉ sợ đui thôi. Thì đã có cái kính lặn.
Nó đeo cái kính lặn mà dượng hai nó mua ở Saigon Departo cho nó. Thực ra Chương còm cũng mới chỉ hiểu lơ tơ mơ. Trông Ngân quăn lúc này giống hệt ông thợ hàn xì. Nó nói:
- Em làm cảm tử quân lần nữa nhé? Phải tóm cổ mấy chú sô cô la chứ.
Chương còm muốn cho quân nhích thêm vài thước, đủ để tầm đạn rớt trúng đồn trại Mãn Thanh. Nó hỏi Ngân quăn:
- Liệu xiệc của mày lâu không?
Ngân quăn rỉ tai Chương còm nói khẽ. Khiến Chương còm vỗ vai Ngân quăn khen ngợi:
- Mày xứng đáng là "tốt dỉn" của vua Quang Trung.
Lại vẫn chiến lược cũ, Chương còm nháy Dzũng Ðakao. Và nó dẫn nhà ảo thuật Ngân quăn sang đất Mãn Thanh. Tôn Sĩ Nghĩ Jack ngừng bắn:
- Gì đó?
- Hưu chiến mười phút.
- Làm chi?
- Làm xiệc. Chúng mày cần xem Ngân quăn làm xiệc. Tao tin chắc cả nước Mỹ không có đứa nào phi thường hơn Ngân quăn.
John vẫn còn tức Ngân quăn. Con nhà quăn trêu John:
- Xuynh gum của mày ngon thấy mồ.
John hậm hực:
- Bắt được mày, tao sẽ... "tại beo".
Ngân quăn cười:
- Có sô cô la không?
Nhưng Chương còm chẳng để Ngân quăn nói chuyện dông dài. Nó giục Ngân quăn:
- Ngậm pháo vào miệng.
Ngân quăn thọc tay vô túi, lôi ra cái pháo. Nó ngậm lấy cái đít pháo. Rồi gồng. Ngân quăn cởi trần, các bắp thịt của nó nổi hạch nom khiếp đảm kinh hồn. Bọn Mãn Thanh cười hô hố. Tôn Sĩ Nghĩ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lê Chiêu Thống tít mắt lại.
Chờ Mãn Thanh cười đã, Chương còm mới châm hương vào ngòi pháo. Lửa đốt cháy cái ngòi khoảnh khắc. Và "đoành" xác pháo nổ tan. Ngân quăn thổi phù một hơi rồi nhe răng sún, cười khúc khích.
Bọn Mãn Thanh nín cười lập tức. Chúng nó vỗ tay hoan hô Ngân quăn. Chương còm ba hoa:
- Jack, mày phục Ngân quăn chưa?
Jack gật đầu. Chương còm tiếp:
- Quân tao có thể đánh tan ngay quân mày. Nhưng hết vui. Lát nữa, chúng mày sẽ bỏ súng mà chạy.
Nó vỗ lưng Ngân quăn:
- Nhả ra pháo nổ nữa đi!
Ngân quăn lại ngậm chiếc pháo. Mãn Thanh thấy Ngân quăn ngậm giữa chiếc pháo. Sợ quá. Nhưng khi đầu nén hương dí gần vào ngòi pháo, Ngân quăn dùng lưỡi đẩy nhanh mà chả đứa nào biết gì. Chiếc pháo nổ dữ dội. Ngân quăn thổi phù như trước và lè lưỡi:
- Hơi ê răng một tí. Tao giết mấy chú sâu răng đó.
Quân ta tiến thêm vài thước đất. Mãn Thanh không hay. Mãn Thanh ngu thật. Bill khoái Ngân quăn lắm. Nó dặn:
- Hết "giặc", Ngân quăn dạy tôi ngậm pháo nhé!
Ngân quăn phưỡn bụng:
- Tao sẽ dạy mày nhét pháo vô rốn đốt nổ cái đùng và đi cầu ra ba con giun. Tao uống thuốc xổ bằng cách đốt pháo rốn. Ông gài mìn giết giun sán.
Jimmy reo to:
- Giỏi ghê. Dạy tao với nhé!
Ngân quăn bĩu môi:
- Sợ chúng mày chết ngất.
Jack nói:
- Tao sẽ làm được.
Cuộc chiến tranh ăn cóc này đáng yêu quá. Thỉnh thoảng, quân ta lại giúp vui quân địch. Chương còm xoay người ngó về vị trí mình. Nó gật gù, và dang tay:
- Thôi, sắp hết giờ hưu chiến, tụi tao chẩu đây.
John liệng cho Ngân quăn gói sô cô la.
- Nhớ dạy tao nhét pháo vô rốn nghe mày?
Jimmy, Bill, Jack cũng liệng kẹo cho Ngân quăn. Bill nghĩ giá nó mà có tài ngậm pháo vô miệng đốt nổ đoành, cả nước Mỹ sẽ phục nó. Dân Mỹ sẽ bầu nó là thần đồng. Hồ Ly Vọng sẽ mời nó đóng phim. Ai chứ mông xừ Walt Disney dang tay ôm lấy nó. Nó sẽ là anh hùng của Hiệp Chủng Quốc. Trẻ con Mỹ tranh nhau xin chữ ký của nó. Bill mê Ngân quăn tít thò lò. Ngân quăn số dách, Ngân quăn đã cầm pháo nổ trên tay, Ngân quăn ngậm pháo cho pháo nổ. Chắc Ngân quăn còn nhiều tài lắm.
- Ê Jack!
Ngân quăn vất một chiếc pháo cho Jack:
- Mày đốt rồi liệng đi. Tao sẽ làm cảm tử quân.
Jack nhặt chiếc pháo, bật diêm châm ngòi và liệng nhanh. Ngân quăn chạy tới, cúi xuống, dùng hai ngón tay bóp nát cái ngòi sắp cháy đến đầu pháo. Mãn Thanh vỗ tay khen ngợi.
- Về vị trí!Chương còm lôi Ngân quăn về. Nhô Mỹ nhìn theo, tấm tắc. Ngân quăn trề môi hỏi Nghĩa tếu:
- Tao "chì" không?
Báu tồ "kê" em:
- "Chì" khỉ mốc, mày buộc tăm chẻ nhỏ vào đít pháo.
Ngân quăn đã "tiết lộ bí mật quân sự" cho Chương còm nghe hết rồi. Nên nó không mắc cỡ, Ngân quăn cười hề hề:
- Không buộc tăm vào, cầm pháo để pháo nổ cháy tay, hết ăn tết à? Bộ điên sao mà dám ngậm pháo. Tụi nhô Mỹ cóc biết. Tụi nó khờ thí mồ. Hì hì, tụi nó biếu khối kẹo.
Chương còm ra lệnh:
- Thôi cấm nói. Sửa soạn bắn.
Nó hét:
- "Phơ"!
Tức thì, những khẩu súng của Phong lùn khạc đạn. À hay ghê. Ðạn trúng sát vị trí của Mãn Thanh rồi. Quân ta say sưa bắn. Mãn Thanh cũng say sưa bắn. Bắn hoài chẳng có đứa nào chết. Trận chiến đang khốc liệt thì có tiếng gọi ơi ới:
- Thống ơi!
Lê Chiêu Thống thưa:
- Dạ.
- Về ăn cơm.
Lê Chiêu Thống quăng súng M-16 trả Tôn Sĩ Nghị. Mẹ nó giục nó về ăn cơm. Lính ngự lâm của Lê Chiêu Thống cũng lần lượt "đào ngũ" về "xực phàn". Quân ta "thừa thắng", bắn tới tấp. Nhưng khi Chương còm thấy xe của bố mình rẽ vào ngõ D, nó vội vàng thu quân. Hai bên hẹn nhau tái chiến lúc 3 giờ. Chương còm bảo Jack:
- Quân tao đã tiến đến chỗ này. Tao đánh dấu đây.
Jack "ô kê" ầm ỹ. Trên đường từ chiến trường về nhà ăn cơm, Hưng mập càu nhàu:
- Tấn công lẹ tí nữa là thắng rồi. Chiều nay tao muốn đi coi chiếu bóng. Casino Ðakao vừa thay phin "Ngũ hổ miền Tây".
Bồn lừa khơi cơn thèm của Hưng mập:
- Tao coi rồi. Có năm thằng, thằng nào bắn cũng tuyệt vời. Chiều nay đánh chớp nhoáng, vồ súng của Mãn Thanh xong, tụi mình kéo quân mừng chiến thắng ở Casino Ðakao.
Dzũng Ðakao liếm môi:
- Cuộc chiến tranh này khó hơn cuộc chiến tranh khỉ mà tao đã làm sếp ở Ban Mê Thuột. Giá tao là xếp sòng, tao đánh cái vèo.
Dzũng Ðakao không chỉ huy cuộc chiến "Cơm bát" thắng lấy súng, thua bị mất hai chục con cóc. Kẻ chỉ huy là Chương còm. Và Chương còm không thích chiến thắng suông. Nó muốn bọn nhô Mỹ phục anh em nó cơ.
Chương còm đã thấy mắt Jack ánh lên những tia cảm phục khi nó chiêm ngưỡng Ngân quăn dùng mưu còm ngậm pháo nổ. Mưu đó là mưu của Ngân quăn. Ai dám quả quyết Ngô Quyền không có thời thơ ấu nghịch ngợm? Những chiếc cọc vót nhọn cắm dưới lòng sông Bạch Ðằng, chờ thủy triều lên, bơi thuyền ra khiêu chiến, dụ giặc Hán vào bẫy rồi chờ thủy triều rút mới tấn công khiến thuyền giặc đâm vào cọc, xác giặc chết đuối đầy sông là những mưu còm của thời thơ ấu đấy.
Không mưu mẹo làm sao giữ được nước. Con nhà Jack không phục mưu vì nó dốt, nó không thuộc sử nước nó. Hay sử nước nó chẳng huy hoàng tí nào. Nước nó đâu có người đắp thành nhà Hồ. Nước nó đâu có Lê Lai. Nước nó đâu có Nguyễn Trãi. Nước nó đâu có Quang Trung.
Không nước nào có vĩ nhân để so sánh với Quang Trung. Thầy Chương com đã dạy thế.
- Chúng mày không hiểu gì cả. Chúng mày chỉ khoái đánh bại giặc. Tao muốn thắng nhô Mỹ xong, tụi nó phục chúng mình. Chúng mình bảo sao chúng nó nghe vậy. Nhô Mỹ phải phục nhô Việt Nam. Chúng nó sắp phục rồi. Chiều nay "quân ta" tấn công.
"Quân ta" bèn đứa nào về nhà đứa ấy ăn cơm. Xếp Chương còm phấn khởi vô cùng. Nó chợt nghĩ đến lá cờ sẽ cắm trên gò Ðống Ða chiều nay.


Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Mơ thành người Quang Trung (tiếp) - Duyên Anh

Chương 8

Chiến trường bỗng căng thẳng. Quân Mãn Thanh lia những tràng M-16 và đại liên bắn pin đến nóng cả máy. Hàng chục cục pin nhà binh Mỹ đã bị liệng vào thùng rác. Con nhà Jimmy làm xạ thủ đại liên. Nó đeo pin mới toanh ở lưng. Những cục pin giắt phía trong cái dây lưng, chồi lên, trông thật đẹp mắt. Jimmy nằm rạp, đưa đẩy khẩu súng. Trông nó cứ như là Audie Murphy đóng phim "Ðịa ngục trần gian" ấy. Con nhà Bill kè kè khẩu Tommy gun giống khẩu súng của Vic Morrow. Tommy bắn pháo dây, nổ ròn rã. Mùi thuốc pháo khét lẹt, ngửi sướng cả mũi. John và Jack sử dụng M-16 tự động. M-16 không cần pin. Lên đạn ba lần bắn hàng tràng thì được nửa phút. M-16 bắn từng viên hay hàng tràng cũng được.
Jack chỉ huy quân Mãn Thanh. Nó còn đeo cái ống nhòm và khẩu colt bá vàng bên hông. Hôm nay, nó đội mũ sắt. Lê Chiêu Thống được mang khẩu M-16 hỏng. Còn địa phương quân bắn súng mồm. Ðược cái túi của chúng đầy kẹo cao su và sô cô la. "Quân ta" đã núp ở các bờ tường, cột điện từ sáng sớm. Chờ Mãn Thanh bắn chán chê, nhà thiện xạ Phong lùn mới khai hỏa. Lính của vua Quang Trung nhất loạt cho đạn pháo bay vèo sang đất địch. Kiểu súng mới của Phong lùn rất hiệu nghiệm. Cháu ông Cao Thắng chỉ sửa đổi kiểu cũ có một tí thôi. Nó nâng miếng gỗ đỡ cái đinh cao lên một chút. Và, thay vì dùng cổ pháo máng dây cao su, Phong lùn đổi chiều cây pháo, máng dây cao su vô đít pháo và đầu đinh đè chặt thân pháo. Khi châm hương vào ngòi pháo phải bấm cái đít đinh. Thân pháo sẽ tuột khỏi "cò", văng đi theo sự bật mạnh của dây cao su. Kiểu súng mới rất dễ nạp đạn, không sợ tụt ngòi, không hồi hộp và không sợ bị... phản pháo.
Nhưng đạn của "quân ta" chưa chịu trúng vị trí phục kích của Mãn Thanh. Tại cái "nòng" súng chăng? Nếu thế, đúng như sự nhận xét của một viên quan ba thực dân Tây đã phê bình kiểu súng của Cao Thắng. "Nòng không xẻ rãnh nên đạn không đi xa." Mặc dù thế, Tôn Sĩ Nghị Jack vẫn ngạc nhiên. Jack chưa biết bọn Chương còm đã chế được súng bắn pháo. Nó tưởng bọn Chương còm đốt pháo rồi ném sang phía bọn nó thôi. Cầm một chiếc pháo trên tay, châm ngòi rồi ném đi đã là một sự can đảm vô cùng. Jack khó mà làm nổi. Ngay cả Tom Sawyer hay Huckleberry Finn cũng khó làm nổi.
Jack lia một tràng M-16. Chỉ có tiếng nổ lọc cọc. Nó chưa biết cách chống trả hỏa lực của bọn Chương còm. Vì lính của vua Quang Trung bắn rát quá. Nhà chế súng Phong lùn, tức thiếu tướng Phong lùn bắt thủ lãnh Chương còm "đúc" ba mươi khẩu súng lận. Sáu tên xạ thủ và bốn tên chuyên môn nạp đạn làm cái công việc "bắn quân thù" thì sức mấy Mãn Thanh chả tròn xoe mắt. "Quân ta" bắn lũ Mãn Thanh cứ như dân khai đất hoang miền viễn Tây Mỹ bắn mọi da đỏ ấy. Ðàn bà nạp đạn vào súng để đàn ông bắn. Báu tồ, Ngân quăn, Nhân sún, Nghĩa tếu nạp đạn. Phong lùn, Dzũng Ðakao, Chương còm, Hưng mập, Bồn lừa, Sơn trán cao tự Sơn đốm, tự Sơn cổ rụt bắn.
Ngân quăn nạp đạn mỏi cả tay mà không được bắn phát nào. Nó tức quá, rình lúc Chương còm say sưa nhả đạn, "rinh" một khẩu súng, lủi theo hàng rào, tiến lên vị trí Mãn Thanh. Khi Chương còm nhìn thấy, hét lớn:
- Ngân quăn!
Ngân quăn quay lại, toét miệng cười:
- Em làm... cảm tử quân.
- Về đi!
- Sức mấy.
- Mày không về nghỉ mày ra.
Ngân quăn đã thủ bao diêm trong túi. Nó chạy ra giữa đường. Ngân quăn quát:
- Jack, có giỏi bắn tay đôi, thằng nào "bắn chậm thì chết".
Jimmy ria đại liên tơi bời. Ðã bảo "có người bắn súng, đạn nổ nhịp ba, không chết" mờ lỵ. Nên Ngân quăn cứ ngồi yên một chỗ.
Jimmy quay khẩu đại liên, nhắm Ngân quăn mà khạc đạn. Nhưng Ngân quăn nhe răng cười khì!
- Ông nhất định.. cóc chết!
Lê Chiêu Thống la hét:
- Ngân quăn chết rồi.
Báu tồ khen em:
- Ngân quăn nó đóng vai Vic Morrow đấy. Còn thằng Jimmy là lính Ðức cù lần ria cả thùng đạn mà không chết tên Mỹ nào.
Bấu tồ khuyến khích em:
- Ðừng chết vội, Ngân quăn!
Ngân quăn ngoái cổ lại:
- Ừa.
Phe Mãn Thanh, Lê Chiêu Thống giậm chân thình thịch:
- Chết đi, Ngân quăn!
Ngân quăn nhe răng cười:
- Còn lâu.
Jimmy bắn thêm đạn mồm:
- "Pằng pằng pằng"... Trúng đạn rồi nhé!
Ngân quăn nheo mắt:
- Ðạn đâu?
Nó đã mở hộp diêm. Than ôi, hộp diêm chẳng còn que nào. Ngân quăn cuống quýt:
- Ðứa nào thẩy tao hộp quẹt đi!
Lê Chiêu Thống hí hửng:
- Ông xông lên bắt sống mày bây giờ.
Chương còm biết Ngân quăn là thằng bướng bỉnh, lì lợm, dọa nghỉ nó ra cũng chẳng thèm về nên mặc nó làm trò. Nhưng Chương còm sợ Lê Chiêu Thống tước khí giới của Ngân quăn, phải dọa trước:
- Mày xông lên, tao sẽ chạy ra bắt mày đem về nhổ hết tóc đó.
Báu tồ đã liệng hộp diêm cho em. Ngân quăn bật diêm, châm ngòi pháo. Ðạn của nó bắt lửa nhạy quá. Ngân quăn lại châm lửa vào cuối ngòi pháo thành thử cu cậu chưa kịp bóp cò, đạn đã nổ. Ngân quăn giả vờ buông rơi súng, ôm bụng nhăn nhó rồi ngã "biểu diễn". Nó nằm co quắp giữa đường đi. "Quân ta" và quân Mãn Thanh cười hô hố. Bồn lừa thét một tiếng hãi hùng:
- Coi chừng!
Xác chết ngóc đầu dậy:
- Gì hở, anh Bồn lừa?
- Mày liệng cây súng về đi.
Ngân quăn đã chết rồi còn vùng lên nhặt súng vất về cho Bồn lừa. Nó lại nằm co quắp như cũ. John trao súng nhờ Jack giữ hộ, chạy ra lượm xác Ngân quăn. Con nhà Ngân quăn nhắm mắt ti hí. Nó chờ John cúi xuống, vội chộp lấy chân John, kéo mạnh. John ngã sấp. Ngân quăn đè lên mình John, thọc tay vào túi quần ông nhô Mỹ tóm cổ mấy chú kẹo cao su.
Lê Chiêu Thống vùng vằng:
- Mày chết rồi mà, Ngân quăn.
Ngân quăn cười:
- Chưa chết, tao bị thương nặng.
Và nó bỏ mặc John, ôm ngực, nhăn nhó trở về vị trí của mình. Ngân quăn hỏi Bồn lừa:
- Em... lừa thằng John hay không?
Nó khoe:
- Tóm được ba chú xuynh gum.
Ngân quăn tiếc rẻ:
- Giá nó đeo súng, em đã vồ cả súng của nó.
Chương còm nạt Ngân quăn:
- Lắp đạn đi. Từ giờ cấm mày một mình chạy sang đất địch. Khi nào có lệnh của tao mới xung phong.
Hỏa lực của hai bên mỗi lúc một quyết liệt. Chương còm cho quân nhích thêm một chút. Ðạn vẫn không trúng vị trí phục quân của Mãn Thanh. Chương còm cáu lắm. Jack đã biết quân của vua Quang Trung có súng bắn pháo rồi. Ngân quăn tiết lộ bí mật quân sự. Chương còm nghĩ cách xua quân tiến lên.
Nhưng xua quân tiến lên trong một trận tuyến như trận tuyến "đạn nổ nhịp ba không chết" này, thật là khó khăn. Chiến tranh âu yếm mà. Với bọn Jack, cuộc chiến chúng nó đang tham dự là cuộc chiến giải trí. Hoặc cuộc chiến để thỏa mãn lòng tự tôn. Với bọn Chương còm, chúng nó uýnh trận "Cơm bát" để... mơ thành người Quang Trung.
Ôi, mơ thành người Quang Trung, không còn giấc mơ nào tròn đầy hơn nữa! Chương còm nhớ như in lời thầy dạy sử. "Các con ơi, các con phải biết mơ thành người Quang Trung". Vâng, thưa thầy kính mến, các con đangtập mơ thành người Quang Trung đây ạ! Lớn lên, các con sẽ thành lính của vua Quang Trung. Thưa thầy, con muốn mơ thành vua Quang Trung được không? "Ðược chứ. Hãy mơ thành những Lý Thường Kiệt, Lê Ðại Hành, Ðinh Tiên Hoàng, Trần Hưng Ðạo, Hồ Quý Ly, Quang Trung! Hãy mơ thành Phan Ðình Phùng, Nguyễn Tri Phương, Ðề Thám, Nguyễn Trung Trực! Hãy mơ thành tất cả anh hùng liệt sĩ Việt Nam! Quê hương ta anh dũng, người quê hương ta anh dũng, các con hãy mơ mộng một quê hương anh dũng của thời sáng tạo kỷ nguyên mới Ðinh Tiên Hoàng! Các con hãy thần phục bộ óc siêu việt của Hồ Quý Ly, người đi trước nhân loại hàng thế kỷ! Các con hãy tiếp nối dòng máu cách mạng của Nguyễn Huệ! Và, các con nhớ nhé, nhớ cho kỹ nhé: Ðừng bao giờ thèm làm một Trần Ích Tắc, một Mạc Ðăng Dung, một Lê Chiêu Thống, một Gia Long, một Nguyễn Thân và những kẻ giống họ. Hãy biết bóp nát trái cam Trần Quốc Toản, các con của ta ơi!"

Hưng mập sốt ruột:
- Tiến quân đi chứ?
Chương còm gật đầu:
- Sẽ tiến quân. Tao muốn Tôn Sĩ Nghĩ phục lăn bọn mình. Tao muốn nó vất ống nhòm mà chạy.
Nó gọi Ngân quăn:
- Em khoái tụi nhô Mỹ khen em "chì" không?
Ngân quăn cười:
- Em chưa "chì" à?
- Mày "chì" rồi nhưng tụi nhô Mỹ không nhìn thấy mày "chì".
- Em sẽ cho tụi nhô Mỹ thấy.
Chương còm khen:
- Tốt lắm. Em dám để chiếc pháo nổ trên tay không?
Ngân quăn vênh mặt:
- Dễ ợt.
Và Ngân quăn chìa tay:
- Ðưa pháo đây!
Nghĩa tếu pha trò:
- Thằng quăn nó còn dám nuốt cả pháo nữa.
Ngân quăn không thèm trả miếng Nghĩa tếu. Nó nóng lòng... cảm tử lắm rồi. Cái gì chứ làm cho nhô Mỹ phục lăn cu chiêng là Ngân quăn khoái lắm. Ngân quăn, kẻ tình nguyện, người mơ thành Dã Tượng, được Chương còm phát liền một lúc năm chiếc pháo. Kẻ tình nguyện cầm nén hương đang cháy và anh dũng bước sang đất Mãn Thanh. A, đây là Lý Thường Kiệt. Quân Mãn Thanh "phơ" tàn bạo. M-16, đại liên pin và Tommy gun của John, Jack, Jimmy, Bill bắn rát. Thêm nữa, đạn của bù nhìn Lê Chiêu Thống. Ngân quăn cười khì. Giữa chiến trường sặc mùi khói súng, Ngân quăn sừng sững như vua Quang Trung vào Thăng Long. Nó hét:
- Tốp bắn đi! Ông mặc áo giáp có nam châm hút hết đạn của chúng mày rồi.
Ngân quăn thẩy một chiếc pháo:
- Nhô Mỹ nghe đây: Thằng nào đốt pháo, ấy quên, bắn súng giống tao, tao sẽ làm tù binh cho chúng mày.
Ngân quăn, ba ngón tay trái cầm chiếc pháo, tay phải châm hương vào ngòi. Nó ngạo nghễ:
- Sức mấy nhô Mỹ dám bắn súng như tao. Chỉ có tao dám thôi.
Bọn nhô Mỹ ngừng bắn, trố mắt xanh nhìn cái ngòi pháo cháy dần: "Ðoàng!" Xác pháo tan tành mà Ngân quăn vẫn chẳng hề gì. Nó cười lớn:
- Nhô Mỹ giật mình ghê quá. ông biểu diễn nữa cho mà coi.
Nhưng Chương còm gọi:
- Về vị trí, Ngân quăn!
Ngân quăn tuân lệnh. Mãn Thanh bắn đuổi lia lịa. Chương còm đã nghĩ được cách tiến quân rồi. Nó dời chỗ nấp, chạy ra giữa đường:
- Ê, Jack Tôn Sĩ Nghị! Hưu chiến vài phút nhé!
Jack hỏi:
- Ðể làm gì?
- Biểu diễn trò chơi mới lạ.
- Ô kê.
Chương còm vẫy Bồn lừa. Hai đứa sang gần đất địch. Trước khi đi, Chương còm dặn thầm Dzũng Ðakao, Hưng mập cho quân chiếm thêm vài thước đất.
Dzũng Ðakao hỏi khẽ:
- Tiến chiếm đất địch bằng cách nào đây?
Chương còm nói:
- Khi tao và thằng Bồn lừa làm trò, quân Mãn Thanh sẽ trố mắt xem. Bấy giờ, chúng mày cho quân dời vị trí.
Dzũng Ðakao hiểu ngay. Hai kiện tướng Chương còm và Bồn lừa đã tay không bước vào khu phi quân sự. Jack hất đầu:
- Ngưng bắn để làm gì?
Bồn lừa chỉ khẩu đại liên của Jimmy:
- Ðể súng của tụi mày nguội đi. Bắn hoài hỏng bu nó súng.
Chương còm cười:
- Trong khi chờ đợi, tao và Bồn lừa đá cầu cho tụi mày xem. Tom Sawyer chắc chắn là không dám đá cầu như chúng tao. Coi đây...
Chương còm móc chiếc pháo. Nó bật diêm châm ngòi. Rồi đá cầu chuyền với Bồn lừa. Chiếc pháo vừa từ chân Chương còm "pát xê" sang chân Bồn lừa là nổ liền. Có khi nổ ở khoảng giữa hai đứa, có khi nổ ngay trên chân. Thế giới chưa từng thấy ai đá cầu pháo cả. Chỉ có những đứa trẻ Việt Nam mới biết đá cầu pháo. Vì chúng nó can đảm. Vì chúng nó có thần tượng Phù Ðổng Thiên Vương, Trần Quốc Toản, Ðinh Bộ Lĩnh... Tôn Sĩ Nghị Jack lạ lùng cơ hồ mọi da đỏ ngó Mỹ cao bồi quay súng lục. Chương còm thẩy cả nắm pháo cho quân Mãn Thanh: - Tụi máy đốt rồi liệng vào tao. Chúng tao sẽ đá đủ các kiểu.
Mãn Thanh và đám quân thất thế Lê Chiêu Thống nhập cuộc ngay. Chương còm, Bồn lừa tới tấp đỡ pháo và liên miên biểu diễn những cú đá ngoạn mục. Chương còm ngã tung đá móc. Bồn lừa đánh "ta lông". Ðôi khi, nó bỏ nhỏ đúng chân Mãn Thanh khiến Mãn Thanh la ơi ới. Quân Mãn Thanh mê xem đá cầu pháo, quên đề phòng. Dzũng Ðakao âm thầm ra lệnh cho quân dời vị trí.
Giờ hưu chiến hết. Chương còm và Bồn lừa vừa chạy về đất nhà thì Dzũng Ðakao khai hỏa. Ðạn nổ tơi bời. Ðạn rơi tơi bời. Ðạn rơi gần trúng vị trí Mãn Thanh. Quân Mãn Thanh hoảng sợ, vồ lấy súng, bắn trả đũa. Chiến trường hứa hẹn sẽ khốc liệt lắm đây...


Mơ thành người Quang Trung (tiếp) - Duyên Anh

Chương 7

Cuộc chiến tranh dễ thương của bọn Jack, Bill, John, Jimmy và Chương còm, Dzũng Ðakao, Bồn lừa, Hưng mập được đặt tên là chiến tranh "Cơm bát". Vì hai bên hứa với nhau sẽ chơi như phim "Cơm bát". Chiến tranh xảy ra vào những ngày trước tết con khỉ, rất hào hoa, phong nhã bởi có tuyên truyền bằng mồm. Muốn cho chiến tranh thêm phần hấp dẫn và sôi nổi, phe Chương còm bằng lòng để phe Jack tuyển mộ thêm địa phương quân tức là những thằng nhóc Việt Nam cùng ngõ hay gần nhà Bill, Jack, Jimmy, John. Bọn nhóc khoái lắm. Theo phe Jack được ăn sô cô la bằng thích, lại được mượn súng lục, dây lưng đeo như cao bồi. Nhóc con ngõ D chỉ thích nhập bọn Chương còm. Mỗi bên tính ra, hơn mười... chiến sĩ. Ðằng sau Chương còm, Dzũng Ðakao, Hưng mập, Bồn lừa là Báu tồ, Long cải lưỡng, Ngân quăn, Nhân sún, Sơn đốm... Chương còm không muốn coi đối thủ là... Mỹ. Nó đã bảo với Jack rằng Mỹ và Việt Nam là bạn. Bạn thì không đánh nhau. Chương còm và anh em nó mơ thành người Quang Trung. Mà lính của Quang Trung khoái đánh Tàu. Chương còm bèn gạ Jack giả đò làm quân Tầu. Bill bằng lòng ngay.
Vậy cuộc chiến tranh "Cơm bát" là cuộc chiến tranh của cháu mấy đời vua Quang Trung đánh với bọn Mãn Thanh... giả vờ. Nhô con Thống híp phe Jack, vô tình trùng tên ông vua Việt gian Lê Chiêu Thống nên bị gọi là Lê Chiêu Thống.
Tiếng súng đầu tiên khơi ngòi chiến tranh nổ vào lúc mười giờ ngày hai mươi sáu tháng chạp. Những băng đạn M-16, thứ đạn "nộ nhịp ba không chết" của quân Mãn Thanh nghe phấn khởi làm sao. Nếu chẳng muốn kéo dài chiến tranh cho vui, lính của vua Quang Trung chỉ cần chạy ùa tới, đấm đá một lúc rồi cướp súng mà chạy là xong. Nhưng chơi thế, con nhà Jack không phục nhô con Việt Nam cơ.
Trong túi bốn chủ tướng đầy pháo Ðiện Quang. Pháo này làm bằng thuốc súng nên kêu vang tai. Bọn Báu tồ, Nhân sún, Ngân quăn bắn đạn mồm yếu quá, quê quá. Giá có tiền mua pháo lệnh, đốt mà quăng sang đối phương thì Mãn Thanh sẽ chạy bỏ cả ấn tín. Dzũng Ðakao đã thử kẹo pháo vào súng cao su, bắt Chương còm châm hương vào ngồi pháo rồi bắn đi. Song gió cản mạnh, pháo tịt ngòi. Súng cao su của Dzũng Ðakao vô tích sự. Tài thiện xạ của Dzũng Ðakao chỉ đắc dụng ở Ban Mê Thuột, trong cuộc chiến tranh tiêu diệt khỉ. Chương còm cũng đã thử cách quăng pháo. Khối nỗi chiếc pháo nhẹ, quăng đi chẳng xa mấy. Buộc mỗi chiếc pháo vào hòn gạch thì sợ trúng đầu người qua lại hay trúng kính xe hơi. Bởi thế, thuộc hạ của Chương còm tha hồ bắn đạn mồm và quân Mãn Thanh tha hồ bắn M-16 tự động và đại liên lắp pin.
- Ban ngày khó thắng tụi nó quá.
- Ðánh cả đêm.
- Không được, tối tao phải đi chợ Bến Thành coi chợ tết.
Bồn lừa bảo Chương còm:
- Mày nói bắt chước ông Cao Thắng chế súng, đã chế được khẩu súng nào chưa?
Chương còm giậm chân:
- Chế hoài mà không nổi. Chiến tranh này không có đấm đá, khó ghê.
Dzũng Ðakao nói:
- Phải gạ thằng Phong lùn chế súng bắn pháo mới xong. Nó giận bọn mình lâu quá.
Hưng mập phưỡn bụng:
- Tao đến nhà thằng Phong lùn năn nỉ, nó sẽ chế súng giùm "quân ta".
Bồn lừa nói:
- Phong nó làm tướng đi!
Chương còm gạt ngang:
- Gọi nó là ông Cao Thắng chắc nó khoái. Tụi mày biết không, con nhà Phong lùn "mả" lắm, nó sửa xe "mô bi lết" của nó đấy.
Hình ảnh bốn tay kiện tướng của "quân ta" lọt hết vào hai cái mắt ống nhòm của Tôn Sĩ Nghị Jack! Jack chỉ thấy bọn Chương còm cử động, múa máy chân tay chứ không hiểu chúng nó bầy mưu kế gì. Jack sợ mưu lắm. Nó chả muốn thua vì bị mắc mưu một tí nào. Cho nên, Jack đóng quân ở cột đèn và cho địa phương quân canh gác các ngõ rất kỹ. Jack sợ bọn Chương còm len lỏi vào các ngõ, bất chợt nhào tới cướp súng. Ông tướng Mỹ nhô này có tương lai quân sự ra phết. Nhưng Jack đâu biết rằng Chương còm không thèm chơi cái trò cũ mèm này. Chương còm muốn Jack phục lăn cu chiêng bọn nó cơ. Và Chương còm thèm nhà sáng chế súng bắn pháo Phong lùn vô cùng.
Nghĩ đến những cây súng bắn pháo cho quân lính của vua Quang Trung, con nhà Chương còm hỏi Hưng mập:
- Mày định làm quen với Phong lùn cách nào?
Hưng mập nói:
- Nó khoái con cá đá vô địch của tao, tao cho nó là nó hết giận bọn mình. Mày biết tại sao nó giận bọn mình không?
- Tại sao?
- Tại nó đi tập võ, thằng Dzũng Ðakao chê nó đã lùn còn ham võ thuật sẽ lùn thêm.
- Vậy đừng gọi nó là Phong lùn nữa.
- Gọi là gì?
- Là... là Phong chế súng.
Quân Mãn Thtanh không thấy quân của vua Quang Trung tấn công. Bèn tưởng mình thắng ngày đầu. Tôn Sĩ Nghị Jack và Lê Chiêu Thống mở tiệc khao quân. Mãn Thanh nhai kẹo cao su và sô cô la lu bù. Jack chắc mẩm được hai chục con cóc rồi. Vì bọn Chương còm đã rút. Nhưng Jack không thể hiểu bọn Chương còm đang đi "bốc" nhà chế súng Phong lùn.
Hưng mập khệ nệ bưng lọ cá sang nhà Phong lùn. Con chó To Be sủa ầm ĩ. Phong lùn mở cổng bước ra. Hưng mập nói ngay: - Tao đem tặng mày con cá đá vô địch của tao đây, Phong ạ!
Phong lùn mỉa mai:
- Tử tế dữ hén, mày!
Hưng mập cười híp mắt:
- Mày giận lâu quá. Thằng Dzũng Ðakao biết lỗi rồi. Từ nay, chúng tao không gọi mày là Phong lùn nữa.
Phong lùn tròn xoe mắt vì ngạc nhiên:
- Kỳ vậy?
- Kỳ cái gì?
- Tao khoái cái tên Phong lùn. Nghe tên Phong không, chán chết.
- Bọn tao đặt cho mày cái tên mới.
- Là chi?
- Phong chế súng. Chịu không?
- Tại sao lại Phong chế súng?
- Vì mày sắp chế súng bắn pháo để bọn mình làm lé mắt tụi nhô Mỹ. Thằng Chương còm bảo mày là cháu ông Cao Thắng.
Phong lùn sướng rên lên:
- Uýnh nhau mí bọn nhô Mỹ, hả?
Hưng mập gật đầu:
- Mình là lính của vua Quang Trung. Tụi nó là quân Mãn Thanh. Mày biết quân Mãn Thanh bắn súng gì không?
- Không.
- M-16 và đại liên có chân bắn bằng pin. Chúng nó mặc quần áo đẹp như lính Mỹ người lớn ấy.
Phong lùn nổi máu tự ái:
- Súng đẹp mà tụi nhô Mỹ có chế được không? Ði mua về chơi, đâu có bảnh. Tao chả bao giờ phải mua đồ chơi cả. Ông chế lấy ông chơi.
Hưng mập khích bạn:
- Thì mày chế súng pháo chơi với M-16 và đại liên bắn bằng pin đi!
Phong lùn ưỡn ngực:
- Sợ gì nhỉ?
Nó chợt reo to:
- Ông nhớ rồi, có thế chứ, ông đúng là Cao Thắng.
- Mày là thiếu tướng Cao Thắng.
- Tao là thiếu tướng cơ à?
- Ừ, Chương còm phong cho mày.
Hưng mập lùi lại hai bước, hô:
- Nghiêm!
Phong lùn vốn có máu tếu, hai tay vỗ đét hai bên đùi, đứng nghiêm, mặt hơi ngẩng lên. Hưng mập lôi trong túi ra bốn ông sao giấy trắng và hộp keo. Nó dán ở mỗi bên cổ áo Phong lùn hai ông sao. Ðoạn vất hộp keo đi, giơ tay chào Phong lùn và bắt tay Phong lùn:
- Vì mày bằng lòng chế súng bắn pháo cho lính vua Quang Trung, chúng tao phong mày làm thiếu tướng.
Hưng mập hách dịch:
- Thiếu tướng Phong lùn!
Phong lùn giơ tay chào:
- Có tôi.
- Bao giờ nộp khẩu súng đầu tiên?
- Chiều nay.
- Sớm hơn một tí đi.
- Ông sẽ bỏ ngủ trưa vậy.
- Tốt, tặng thiếu tướng con cá đá vô địch.
Hưng mập bay về nhà mình, kể hết sự tình cho Chương còm, Dzũng Ðakao, Bồn lừa nghe. Chương còm khoái chí:
- Sáng mai tụi mình có súng bắn pháo rồi. Giờ ra Văn Cầm coi "Cảm tử quân" mặc bọn Mãn Thanh nổ súng thị uy.
Bọn lính của vua Quang Trung đi xem chiếu bóng hết. Buổi chiều, Phong lùn đem khoe khẩu súng bắn pháo. Khẩu súng thật giản dị. Y hệt súng thời xưa. Phong lùn kể công:
- Làm hoài mới được đấy. Tao bắn thử cho chúng mày xem. Ðạn bay xa kinh khủng.
Phong lùn làm một cuộc thuyết trình về khẩu súng bắn pháo của nó. Lính của vua Quang Trung trố mắt nhìn tác phẩm của thiếu tướng Phong lùn, tức cháu anh hùng Cao Thắng. Súng làm bằng cây thước kẻ, sợi dây cao su gói hàng và một cái đinh. Thật giản dị. Sợi dây cao su buộc ở đầu cây thước có khía một vết sâu để sợi dây cao su chết dí một chỗ. Quãng dây cao su giãn ra chiếm hai phần ba chiều dài cây thước. Cái đinh đặt trên một miếng gỗ nhỏ để nâng đinh cao hơn mặt thước. Một sợi dây cao su khác quấn chặt gần đầu đinh cho đầu đinh có mũ chúc sát xuống mặt thước và đầu đinh nhọn nhô cao l ên. Ngòi pháo bị cái mũ đinh kẹp chặt. Mỗi chiếc pháo đều có một cái cổ tròn. Sợi dây cao su kéo ra và máng vào cổ pháo. Khi khai hỏa, châm đầu nén hương đã đốt vô ngòi pháo. Ngòi pháo cháy đứt và dây cao su tự động bật mạnh. Chiếc pháo được bắn đi xa. Muốn cho "đạn" nổ xa hay gần, tùy ý. Hễ châm hương vô ngòi sát đầu pháo, "đạn" sẽ nổ ngay hoặc nổ khi chưa kịp rơi xuống vị trí địch.
Phong lùn biểu diễn phát súng đầu tiên. Linh của vua Quang Trung vỗ tay tán thưởng. Báu tồ nhảy cỡn:
- Quân thằng Jack sẽ chạy có cờ.
Ngân quăn hí hửng:
- Em nhắm đít tụi nó em "phơ"!
Nhân sún, Sơn trán cao phục nhà chế súng Phong lùn sát đất. Bọn nhãi ngõ D theo mẫu súng của thiếu tướng Phong tự Phong lùn, hì hục chế súng. Nửa tiếng sau mỗi đứa đã có một khẩu súng nhãn hiệu Phong lùn "trình tòa" đàng hoàng. "Quân ta" tiến ra đầu ngõ, bắn vung vít. Ngân quăn nhắm chó khai hỏa khiến chó cong đuôi chạy, sủa ỏm tỏi. Và nó cười khoái chí.
Lúc ấy, Mãn Thanh đã thu quân. Chiến trường không thấy bóng tên Tầu phù nào. "Quân ta" bắn tầm bậy một lát thì bị... kẹt súng. Ðạn của hãng Ðiện Quang tồi hết sức.
Ðược mấy phát đầu thôi à. Về sau, vừa máng dây cao su vào cổ pháo, ngòi đã tụt ra hay đứt liền, chưa kịp chích hương. Cổ pháo thì cài nông cái sâu. Cái nào nông sức mấy mà máng dây cao su vô nổi. Thành tử, sự nạp đạn gặp khó khăn. Lắp đạn lâu thế, hỏa lực sẽ yếu đi.
Chương còm thở dài:
- Kiểu súng này hao đạn quá. Một đồng có một viên đạn. Phí năm đồng mới bắn được một phát. Mà không đi xa mấy. Còn kiểu nào khác không, Phong lùn?
Nó vội chữa:
- Ấy quên, nhà chế súng Phong.
Phong lùn nói:
- Kiểu súng này để... bắn chó chứ không bắn giặc Tàu được. Tại mày bảo đến chiều phải xong.
Dzũng Ðakao hỏi:
- Liệu sáng mai chế xong kiểu khác không?
Phong lùn đáp:
- May ra.
Hưng mập giậm chân:
- May ra gì nữa. Nội ngày mai bọn mình phải chiến thắng quân Mãn Thanh. Mốt là ba mươi tết, tao mắc đến nhà anh tao ăn cỗ.
Bồn lừa mím môi:
- Ăn cỗ ba mươi tết à?
Hưng mập gật đầu:
- Ông nội tao chết hôm ba mươi tết.
Bồn lừa rỡn:
- Sao ông nội mày dại thế, để mồng một hãy chết có phải lên một tuổi nữa không?
Phong lùn búng tay tách một cái:
- Tối nay tao sẽ không coi vô tuyến truyền hình. Tao nghĩ cả đêm là sẽ chế được kiểu súng khác.
"Quân ta" giải tán. Thế là chiến tranh đã kéo dài hai ngày. Chưa một chiến sĩ nào được hy sinh cho tổ quốc. Về phía Mãn Thanh, địch vẫn vênh vang, không chịu "rút lui để lại nhiều vết máu"