Hiển thị các bài đăng có nhãn Du lịch- Ẩm thực. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Du lịch- Ẩm thực. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Phở

Trong ký ức những bậc cao niên sống ở Sài Gòn từng... nằm ở nhà thương Bình Dân thập niên 60 thế kỷ trước, chắc còn nhớ đến lời dặn dò của vị bác sĩ đáng kính Ngô Gia Hy trước lúc xuất viện, đại ý vầy: “Nhớ ăn phở cho mau khỏe lợi sức!”.

Theo các nhà dinh dưỡng, một tô phở, gồm cả các loại rau, giá, tương, ớt và cả nước béo nữa, số năng lượng lên đến 1.800 - 2.000 Kcal, chiếm một nửa số năng lượng cần thiết trong ngày cho một người khỏe mạnh. Giá của một tô phở cũng dạng bình dân.



Phở, có thể ăn cả ngày...
Nhà văn Thạch Lam viết trong cuốn Hà Nội băm sáu phố phường: “Phở là một thứ quà đặc biệt của Hà Nội, không phải chỉ riêng Hà Nội mới có, nhưng chính là vì chỉ ở Hà Nội mới ngon”. Phở ngon phải là phở “cổ điển”, nấu bằng thịt bò, “nước dùng trong và ngọt, bánh dẻo mà không nát, thịt mỡ gầu giòn chứ không dai, chanh ớt với hành tây đủ cả”, “rau thơm tươi, hồ tiêu bắc, giọt chanh cốm gắt, lại điểm thêm một ít cà cuống, thoảng nhẹ như một nghi ngờ”. Vào thời những năm 1940, phở đã rất phổ biến ở Hà Nội: “Đó là thứ quà ăn suốt ngày của tất cả các hạng người, nhất là công chức và thợ thuyền. Người ta ăn phở sáng, ăn phở trưa và ăn phở tối...”.

Những hiệu phở ở Hà Nội đã lưu truyền 3 đời như: phở Phú Xuân ở phố Hàng Da vốn là những người gốc làng Phú Gia, Phú Thượng, Tây Hồ, Hà Nội; phở “Bắc Nam” ở phố Hai Bà Trưng; phở gà “Nam Ngư”; phở “Thìn”; phở “Số 10 Lý Quốc Sư”... Ngoài các quán hàng phở cố định, Hà Nội một thời còn có “phở gánh”. Đó là những người bán phở dạo. Trên đôi quang gánh của họ, một bên là thùng hàng tự chế có đủ nguyên liệu để chế biến món phở và bát, đĩa, đũa, thìa; bên kia là nồi nước dùng đặt trên một bếp than. Trước năm 1980, những gánh phở như vậy đã đi khắp các hàng cùng ngõ hẻm của Hà Nội với những tiếng rao quen thuộc của văn hóa ẩm thực về đêm của Hà Thành. Ngày nay, khi xã hội phát triển, quán ăn nhiều lên thì “phở gánh” ngày càng ít xuất hiện.

Ngay từ năm 1937, nhà thơ Tú Mỡ từng “tâm phục khẩu phục” reo những vần thơ bất hủ ca tụng dinh dưỡng trong phở: “…Phở đại bổ, tốt bằng mười thuốc bắc/ Quế-phụ -sâm nhung chưa chắc đã hơn gì/ Phở bổ âm-dương-phế -thận- can-tỳ/ Bổ cả ngũ tạng tứ chi bát mạch” (Tú Mỡ 1937)



Phở bổ thế chả trách khi người Việt lâm bệnh hay thi thoảng thấy nhạt miệng chê cơm, thì món ăn bổ dưỡng được chọn chắc chắn là ăn phở. Nuôi người bệnh, người ta luôn ưu tiên chọn phở. Trong suốt thời kỳ nền kinh tế Việt Nam eo khó, phở là “món ăn tươi” cải thiện dinh dưỡng cho mọi nhà cùng nhau lăn lộn chống trả với cái khắc nghiệt của cuộc đời. Thời ấy, khi trị chứng bệnh suy nhược cơ thể khá phổ biến trong dân chúng, các bác sĩ giàu kinh nghiệm ngoài loại thuốc trị bệnh, lúc kê đơn không thể quên ghi thêm dòng chữ dặn dò quan trọng: nếu có điều kiện bồi dưỡng thêm phở! Công bằng mà xét, nước phở là một loại “siêu súp” bởi nước dùng được hầm từ xương ống trong suốt 6 giờ nên khó có loại nước cốt nào qua mặt được. Lại thêm chất đạm từ thịt bò tươi, chất bột đường từ bánh phở, các loại vitamin từ hành củ, chanh, ớt,.., quả là một thực đơn dinh dưỡng khá hoàn hảo. Chưa hết! Bởi là một món ăn nước nên tuy ăn no căng bụng, song rất dễ tiêu hóa, phở thật sự là món ăn phù hợp với người bệnh mới vượt cơn hiểm nghèo cần món ăn giàu dinh dưỡng nhưng nhe nhàng. Đó là chưa kể các món gia vị dùng kèm với phở nào gừng, chanh tươi, nào hành hoa, hành tây, tiêu sọ, nào mùi, húng thơm.., tất cả hầu như đều là những vị thuốc Nam tốt cho bách bệnh. Còn một thứ phở được liệt vào hàng “thực phẩm chức năng” có chất dinh dưỡng đặc biệt dành riêng cho giới mày râu: Phở ngầu pín! Chẳng biết tác dụng thực hư ra sao, liệu có đạt chỉ tiêu “ông xơi - bà thích” hay không? song về mặt hình thức, bộ “ngầu pín bò vĩ đại” rất ấn tượng, tạo yếu tố tâm lý quyết định của món “ẩm thực viagra” được giới thực khách bản tính “trăng hoa” tín nhiệm.

Nói chẳng ngoa, không một món ăn Việt nào có không gian ẩm thực rộng như phở - quả xứng danh món ăn phi thời gian. Gần như duy nhất trong nghệ thuật ẩm thực Việt, phở có thể dùng vào mọi lúc trong ngày, mọi mùa trong năm. Phở ăn sáng, món điểm tâm phổ biến nhất được hầu hết người Việt ưa chuộng. Thời điểm ăn phở buổi sáng như mặc định cho đồng hồ sinh học trong mỗi con người. Bữa trưa – phở, bữa chiều – phở cũng thường là lựa chọn của nhiều người bởi đặc tính đủ chất, dễ ăn,vừa túi tiền, lại giàu năng lượng. Tuy nhiên ở các đô thị lớn, người ta còn cần đến bữa ăn khuya sau 10 giờ tối và một lần nữa phở lọt vào “tầm ngắm” một cách tự nhiên của công chúng. Chẳng những nó vừa ngon miệng, lại vừa nhẹ bụng, thưởng thức xong vẫn dễ dàng đi vào giấc ngủ. Hơn thế nữa, phở còn “tận tụy” phục vụ nhân gian suốt bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông…

Phở chính là nơi “tao ngộ vô tình” giữa tầng lớp trên danh gia vọng tộc và giới cần lao. Không ai bị giáng xuống vị trí nghèo hèn và tất nhiên cũng chẳng ai được coi là giàu sang khi đi ăn phở, cái hay của phở chính ở chỗ đó! Nếu “nem công chả phượng”và nhiều món sơn hào hải vị khác chỉ dành riêng cho giới thượng lưu nơi lầu son gác tía thì dưa, cà, mắm, muối lại là “đặc quyền” của lớp dân đen. Song với phở lại khác: Danh gia vọng tộc, chính khách ăn phở, nhà giàu ăn phở, quan chức ăn phở, người bình dân cũng ăn phở. Già trẻ, lớn bé đều thích thưởng thức… Vô hình chung phở trở thành một món ăn đại chúng, bình đẳng duy nhất dành cho tất cả mọi người. Quả không ngoa như thi sĩ Tú Mỡ từng có phút xuất thần bộc bạch trong bài Kệ Phở: “…Kẻ phú quý cho chí người bần tiện/ Hỏi ai là đã nếm chẳng ưa/ Thầy thông, thầy phán đi sớm về trưa/ Điểm tâm phở ngon ơ và chắc dạ/ Cánh thợ thuyền làm ăn vất vả/ Phở xơi no cũng đỡ nhọc nhằn/ Khách làng thơ đêm thức viết văn/ Được bát phở bớt băn khoăn óc bí/ Bọn đào kép con nhà ca kỹ/ Lấy phở làm đầu vị giải lao/ Chúng chị em sớm mận,tối đào/ Nhờ có phở đỡ hao mòn nhan sắc…” (Tú Mỡ, 1937).

Phở Sài Gòn: đố ai tìm được nơi bán dở nhất?

Phải chờ đến năm 1954, theo chân những người Bắc di cư, mở ra cuộc “Nam tiến đại quy mô lần thứ I” của phở Việt. Từ đây, mốc son chính thức mở màn cho sự bành trướng của phở trên toàn bộ lãnh thổ Việt Nam. Phở có thể đã có ở miền Nam trước 1954 song đó là loại phở lai,“nhập nhằng” với món hủ tiếu của người Hoa và không có một vị trí đáng kể nào trong ẩm thực phương Nam. Tình hình hoàn toàn đổi khác sau cuộc di cư ồ ạt từ Bắc vào Nam của hàng triệu con người sau hiệp định Geneve đươc ký kết. Phở Bắc chiếm lĩnh dần mặt tiền các khu phố trung tâm Sài Gòn đẩy các xe, quán hủ tiếu, mì vằn thắn vào đường hẻm hoặc cứ địa người Hoa trong Chợ Lớn. Một lần nữa phở lại khoác lên mình thời khắc trọng đại trong biên niên sử cận đại Việt Nam, thời điểm đất nước tạm chia cắt thành hai miền trên dòng Bến Hải. Nam tiến, ngay lập tức, Phở Nam Bộ mang một phong cách riêng. Cái phong cách dễ dãi, dễ thích nghi của vùng đất “Hợp chủng Nam Kỳ quốc” thể hiện ngay trong phở: thêm giá sống, rau thơm, húng quế, ngò gai cho bỗ bã mát ruột, thêm sắc ngọt của đường và các vị tương đen, tương đỏ của người Hoa. Con cháu của một số gánh phở nổi tiếng Hà Nội đã vào Nam lập nghiệp trong cơ hội lịch sử này trong đó có phở “Tàu Bay”. Vốn là quán phở mở vào 1950 (chưa đặt tên) ở Hà Nội, khi di cư vào Nam, được người bạn thân tặng cho chiếc mũ bay, ông chủ quán rất thích nên thường xuyên đội nó khi bán phở. Thực khách thấy lạ, gọi ông bằng cái tên“ông Tàu Bay”. Riết rồi thành tên quán.

Phở Tàu Bay đúng là nổi tiếng với tô phở bự như hàng không mẫu hạm gọi là tô “xe lửa”. Tô phở ở đây nhiều bánh, nhiều nước dùng và đặc biệt là rất nhiều hành tươi. Nếu là một người không ăn được hành thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ cảm nhận hết được cái ngon của phở Tàu Bay. Món nước béo và nước dùng hành luôn được ưa chuộng ở đây và được khách gọi rất nhiều. Chén nước béo vàng mỡ màng, chan vào bát phở thì bắt mắt hết chỗ nói. Còn nước dùng thì húp vào phải nói là ấm hết cả người. Tương được làm tại quán và đựng trong những cái ca nhựa chứ không phải những cái chai xịt xịt bắn tèm lem. Thịt ngọt và mềm, thái rất dày và to bản. Quán không phục vụ giá đỗ, người Hà Nội nói rằng cho giá vào sẽ làm hỏng vị phở. Có lẽ mở ngoặc nói thêm, chén tiết ở Tàu Bay thuộc danh xưng “đệ nhất ngon”, khách đến tầm 9g, thường là... hết tiết!

Điểm mặt các hiệu phở Nam nổi tiếng Sài Gòn, phải điểm danh phở Hoà Pasteur. Ban đầu lúc ra đời khoảng năm 1960, tiệm mang tên Hoà Lộc, sau khách truyền miệng “cắt” mất chữ Lộc chỉ còn lại phở Hoà: Gọn dễ nhớ đúng theo quy luật bất thành văn về loại tên “nhất tự” đặc thù của phở.

Nếu như trước 1975, ở Sài Gòn đoạn gần chùa Vĩnh Nghiêm có quán phở Nguyễn Cao Kỳ (quán thường được tướng Kỳ ghé ăn trên đường ra phi trường Tân Sơn Nhất, riết người ta gọi luôn tên quán là vậy!), thì sau năm 1975, với dân giang hồ, gần như ai cũng biết đến tiệm phở gà H. B. ở đường Võ Thị Sáu (đoạn đường này nổi tiếng với quán phở gà ngon nhất nhì Sài Gòn!). Ông chủ tiệm tên là Q., một người thuộc giới giang hồ mà cả hai đạo hắc bạch đều biết… tiếng từ khi Q. ở địa vị một ông chủ. Nghề phở đến với ông một cách tình cờ. Trong một cuộc đọ tài cao thấp với một tay anh chị, ông bị hắn thưa về tội đả thương, và sau đó bị đưa đi cải tạo. Thời gian chém tre đẵn gỗ trên ngàn, ông thường hay giúp đỡ một anh bạn đồng cảnh ngộ. Thấy bạn bị bắt nạt là ông can thiệp ngay. Không phải bằng vũ lực, mà chỉ với một chiêu số thôi: bấm vào huyệt nội quan ở cổ tay và huyệt khúc trì ở khuỷu tay, là địch thủ phải thổi bài kèn “ô rơ lui” ngay. Q. lại còn thường giúp anh ta trong các công tác lao động. Để đáp lại ân tình ấy, người bạn kia đã truyền cho ông nghề nấu phở. Anh ta dạy Q. từ cách lựa chọn gà – phải là gà được nuôi ở nông thôn – đến cách pha chế gia vị cho thùng nước lèo, và cách nấu nướng làm sao cho gà khỏi bị vỡ da. Sau thời gian cải tạo, Q. về đường Võ Thị Sáu mở tiệm phở H.B. – tiệm phở ngon nhất trong khu phố ấy. Chỉ trong vòng ba năm, ông đã phất lên như diều. Và bây giờ, trong nghề phở, ông chỉ giữ vai trò chuyên viên, và để cho một số đệ tử đứng bán.

Phở không chỉ là... phở! Người ta đã nhân cách hóa phở thành cô “bồ nhí nhõng nhẽo” trong mắt nhân gian. Có lẽ bởi phở kề cận với đời sống Việt mọi lúc mọi nơi, chỉ đứng sau cơm theo đúng cả “nghĩa đen lẫn nghĩa bóng”. Chả thế mà bảng hiệu “cơm – phở” nhan nhản khắp đó đây trên mọi nẻo đường. Giới “mày râu” thường hay ví von: cơm như “bà vợ” hiền hậu, trung thành tận tụy còn phở là “cô bồ trẻ” õng ẹo luôn mới lạ và đầy hương vị hấp dẫn điểm xuyết phút thăng hoa của cuộc đời! Chẳng biết câu ngạn ngữ làng phở “thuỷ chung với cơm, sắt son cùng phở ”, hay “sáng chở Cơm đi ăn phở, tối chở Phở đi ăn cơm!” đã ra đời từ bao giờ. Âu đó cũng là một nét văn hóa rất riêng của phở. Và hiểu theo ngữ nghĩa ấy, đố ai tìm cho được quán Phở đủ “số má” cho danh hiệu đệ nhất dỡ!?

Cao Trí





Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

Đến Lái Thiêu thưởng thức bánh bèo bì

Bánh bèo là món ăn phổ biến ở khắp đất nước. Nhưng bánh bèo bì thì chỉ có một vài nơi. Địa danh Lái Thiêu của tỉnh Bình Dương là nơi bánh bèo bì được coi như một đặc sản địa phương được nhiều du khách nhớ và tìm đến.

Ở Bình Dương, bánh bèo bì Mỹ Liên là một trong những địa chỉ nằm lòng ký ức của nhiều người. Bà Thái Thị Tuyết, thế hệ thứ tư theo nghề làm bánh bèo tại quán Mỹ Liên, cho biết: “Đây là nghề truyền thống của gia đình tôi. Gần 70 năm qua, nghề đã nuôi sống nhiều thế hệ trong gia đình. Hiện chủ quán này là dì tôi, bà Nguyễn Thị A (thường gọi dì Út A)”.

Nghề làm bánh bèo của gia đình bà Tuyết xuất phát từ cụ cố Đỗ Thị Kiểng. Ngày trước, cụ thường gánh bánh bèo đi bán dạo khắp nơi. Nhờ bánh ngon nên cụ được nhiều khách hàng biết đến. Sau này, cụ mới mở quán bán bánh bèo tại ngôi nhà bằng gỗ ba gian của mình. Khi cụ mất, con gái là bà Nguyễn Thị Sáu nối nghiệp mẹ và lại truyền nghề cho các con là Nguyễn Thị Hai, Nguyễn Thị Ba, Nguyễn Kim Liên, Nguyễn Thị A...

Bà Tuyết kể: “Dì Út của tôi cầu kỳ trong từng chi tiết. Muốn bánh ngon, bà thường chọn loại gạo dẻo để khi đổ bánh được mềm mại. Riêng phần bì phải chọn da heo lưng về luộc chín, xắt nhỏ. Thịt làm bì phải là nạc lưng mới mềm và ngon. Thịt tươi đem về cắt ra từng khúc, luộc lên, rồi để trên rổ. Khi thịt nguội, đem xắt thịt thành sợi ram lên với tỏi và gia vị cho thơm. Sau đó trộn đều bì, thịt, mỡ với tỉ lệ 2 nạc, 1 da, 1 phần mỡ. Để bì thêm ngon, cần cho thính vào nhưng không được nhiều quá vì như thế sẽ bị xảm, mất ngon”.

Tô điểm thêm cho đĩa bánh bèo là rau sống xắt nhỏ. Đi kèm với rau còn có dưa leo xắt sợi. Quyết định cho vị ngon của đĩa bánh chính là nước mắm. Bà Tuyết giải thích: “Nước mắm phải chua chua, ngòn ngọt gồm hỗn hợp đường cát hòa với nước mắm, giấm đem đun thật kỹ với lửa nhỏ, không cho nổi bọt, vì như thế nước mắm sẽ không trong. Khi ăn thêm vào ít ớt, tỏi và đồ chua”.

Trong trí nhớ của bà Tuyết, quán bánh bèo ngày xưa của gia đình lúc nào cũng đông khách. “Cứ mỗi buổi chiều, khách đông đến nỗi đổ bánh không kịp. Nhiều khách hàng đến đây tự tay lấy bánh xếp ra đĩa, cho nhân đậu xanh và bì vào rồi chan nước mắm ăn.

Ăn xong họ tự trả tiền rồi về. Những nghệ sĩ tài danh như Út Bạch Lan, Bạch Tuyết... cũng thường ghé đây ăn bánh. Riêng vào chủ nhật, quán thường đón tiếp những ông chủ người Hoa ở quận 5 – TP.HCM lên đây thưởng thức”- bà Tuyết cho biết.

Thương hiệu bánh bèo bì Mỹ Liên đã liên tục đoạt những giải thưởng cao như: Giải A tại Liên hoan Ẩm thực Việt Nam 1999; giải thưởng Ẩm thực Bình Dương qua các năm; kỷ niệm chương vì sự nghiệp phát triển ngành công thương Việt Nam dành cho bà Nguyễn Thị A...

Bà Thái Thị Tuyết chia sẻ: “Những danh hiệu cao quý ấy đã khích lệ chúng tôi phấn đấu hết lòng vì thương hiệu. Chúng tôi tự nhủ không nên vì cái lợi trước mắt mà làm mất danh tiếng nghề truyền thống của gia đình đã được ông bà nhọc công gầy dựng”.

Cuối năm 2012, Tổ chức Kỷ lục Việt Nam đã công nhận “Bánh bèo bì” của tỉnh Bình Dương vào danh sách 50 món ăn đặc sản nổi tiếng Việt Nam; trong đó có công lao đóng góp của “bánh bèo bì Mỹ Liên”.

Theo nhận xét của Ban tổ chức xét tuyển “Kỷ lục Việt Nam”, làm bánh bèo bì cực nhất là khâu làm bột. Bánh bèo không cần chọn gạo ngon đặc sản mà chỉ dùng loại gạo thông thường. Vấn đề ở chỗ là cách làm kỹ lưỡng. Vì thế, người ta bảo trong bánh bèo bì ở Bình Dương chứa cả tấm lòng.

Trước hết, gạo được vo qua nước nhiều lần cho sạch cám rồi ngâm một đêm trong nước. Hôm sau, gạo được lấy ra “rửa” trong nước sạch nhiều bận cho đến khi hết vị chua rồi đem xay nhuyễn thành bột. Người ta để bột vào bao vải, cột chặt rồi lấy vật nặng dằn lên, thường là dùng cối xay bột bằng đá để dằn. Để qua một đêm, nước trong bột rút đi, để lại những miếng bột trắng tinh. Bột được phơi khô sẵn sàng làm bánh.

Người ta pha chế bột rất kỹ rồi rót vào chén nhỏ, hấp trong nước sôi cho bột chín. Bánh chín trắng mịn màng, mới nhìn vào đã thấy thèm. Nhân là đậu xanh đãi vỏ nấu chín để một ít vào giữa như nhụy hoa xinh xắn. Bánh bèo này ăn với bì từ da heo. Những chiếc “hoa bánh được” để ra dĩa rồi rắc lên một ít bì, chan nước mắm chua ngọt lên trên, thêm ít mỡ hành. Thường thì ăn một dĩa bánh bèo khó mà “đã miệng” mà khách phải ăn cùng lúc mấy dĩa cho đã thèm.

Bánh bèo bì Mỹ Liên nằm gần chợ Búng, khu phố Thạnh Hòa A, thị trấn An Thạnh, huyện Thuận An, tỉnh Bình Dương.

Trong ảnh là bà Thái Thị Tuyết trình bày bữa ăn gồm 5 món truyền thống: bánh bèo, bún bì, bì cuốn, chả giò, nem.

Nguyễn Tân An



Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

Cây kẹo kéo mùa cũ

“Kéo đây, kéo đây…”, nghe chừng cứ tưởng chú đi xe đạp giữa cái nắng 38, 39 độ kia đi bán kéo. Nhưng không phải. “Kéo đây, kéo đây.. ai kẹo kéo đây”. Hãy cùng lên chuyến tàu quay lại hồi tưởng xem thức quà dân dã này đã in sâu vào tuổi thơ của chúng ta như thế nào.

Thuở nhỏ đứa con nít nào mà không thích ăn bánh kẹo chứ, chắc cũng vì thế mà hàm răng đứa nào cũng đen sì, hoặc bị sún. Có một món kẹo rất dân dã, quen thuộc đã gắn liền với tuổi thơ chúng tôi là kẹo kéo.

Khi nhắc đến kẹo kéo thì dường như tôi đang kéo tuổi thơ của mình về đến hiện tại. Bởi hình ảnh này luôn là một ký ức đẹp và vui nhất mà con nít ngày nay ít có được.

Kẹo kéo trước cổng trường, kẹo kéo quanh đường làng. Cứ mỗi lần tan học là có chú kẹo kéo cùng với mấy cô chú bán quá vặt khác, đứng đợi lũ học sinh chúng tôi mua ăn. Nhưng lũ học sinh chúng tôi hay mua kẹo kéo hơn vì nó rẻ tiền và có trò chơi. Nếu may mắn có thể có thêm vài cây kẹo kéo ăn miễn phí nữa. Lúc nào tan học chúng tôi cũng bu quanh chú kéo để đợi mua và chơi quay dĩa. Đứa thắng nhiều cây thì hú lên nhảy tưng tưng, còn đứa quay không trúng cấy nào thì nóng mặt, móc tiền ra mua thêm cây nữa để được chơi tiếp.

Món kẹo kéo tuy rẻ tiền nhưng đâu phải đứa con nít nào cũng có tiền mua ăn. Có đứa đứng nhìn thèm thuồng cây kẹo, đôi mắt buồn thiu chợt loé lên khi được đứa bạn vừa mới trúng kẹo cho cắn một miếng. Thế là bá vai nhau, hai đứa vừa đi vừa giỡn với cây kẹo của tuổi học trò vô tư lự.

Mấy ngày nghỉ hè, lũ trẻ xóm tôi cứ chơi với nhau ở dưới gốc cây đầu đường để đợi chú kẹo kéo đến. Cứ mỗi lần đang chơi mà nghe tiếng rao “kẹo kéo đây, ai kẹo kéo không”, là vừa kêu vừa cười ra rả. Đứa chạy về xin tiền và không quên dặn chú kẹo kéo một câu “đợi con xíu nha chú con về xin tiền cái ra liền”…

Chú bán kẹo kéo thường hay chạy chiếc xe đạp cà tàng, trên xe có một cái thùng đựng kẹo được ràng kỹ lưỡng. Phía ngoài thùng thường có dòng chữ “kẹo kéo màu đỏ”. Bên trên thùng thì có một cái dĩa quay số từ 0 đến 10, để người mua quay số. Cứ mỗi lần mua là được một lượt quay số. Cũng nhờ có cái này mà mấy đứa con nít chúng tôi khoái lắm. Không chỉ con nít không đâu, mà người lớn cũng ưng chơi. Có mấy bà mẹ bồng con cũng ra mua để được thử thời vận.

Mỗi lần nhìn chú kéo kẹo đạp xe tới là chúng tôi cũng muốn được kéo như chú, vì thấy sướng con mắt quá. Có đứa đánh liều xin chú kéo thử. Chú cũng cho kéo, mà kéo hoài không ra cây kẹo, lại than mỗi tay quá. Thế là chú cười và nói thấy dễ chứ không phải dễ kéo đâu à nha.

Kẹo kéo dược làm bằng mật mía hoặc đường, nhân bên trong là đậu phộng rang chín. Đây là hai loại nguyên liệu đặc trưng để làm nên kẹo kéo. Ngoài ra mỡ hoặc dầu ăn hoặc chất tạo mùi được dùng để tạo mùi thơm cho kẹo kéo.

Đặc điểm của kẹo kéo là dẻo khi ở khối lớn, nhưng lại giòn khi kéo thành thanh nhỏ. Để kéo kẹo không bị dính tay mà lại hợp vệ sinh, người bán dùng vải lót tay, rồi kéo dài ra khoảng một gang tay thì dùng ngón tay trỏ ngắt một cái dứt khoác.

Kẹo kéo bán dạo thuở ấy không có nhạc và đặc biệt là không kéo sẵn và nguội ngắt mùi đậu phộng chảy dầu như mấy xe kẹo kéo bây giờ. Cây kẹo kéo hôm nay đã được bán ở các hàng quán, siêu thị, nhưng bọc bên ngoài nó là lớp vỏ nilon đậm màu công nghiệp, cứng ngắc và thậm chí chẳng còn đậu phộng nữa. Có lẽ, đó là sự an ủi phần nào cho những ai đã từng thưởng thức món quà vặt bình dân ấy, cho ký ức thực sự của cây kẹo không bị mất hẳn đi trong tâm khảm của họ.

Hãy trở về ngày cũ. Cái cảm giác được ngậm một miếng kẹo nhỏ trong miệng, để vị ngọt mát của nó lan dần ra. Không màu mè hay kiểu cách, kẹo kéo mộc mạc với vị thơm thơm, ngọt lịm và bùi bùi cực kỳ dân dã.

Kẹo kéo đây, ai kẹo kéo không...

Có ai đó bán cho tôi cây kẹo kéo của mùa cũ không?

Ngọc Thịnh


Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Bánh mì Sài Gòn

Thuở nhỏ tôi và lũ trẻ trong xóm thích mê món gọi là bánh mì Sài Gòn. Nghe cái tên thì chắc là xuất xứ từ Sài Gòn.

Mỗi lần chú bán bánh mì Sài Gòn chạy vô xóm là chúng tôi lật đật xin tiền của ông bà hoặc ba mẹ, lon ton chạy ra mua. Khi đó, món ăn ấy, đứa con nít quê nào cũng thích ăn.

Đặc điểm đầu tiên mà tôi ấn tượng ở bánh mì Sài Gòn là cái loa phát thanh, báo hại chúng tôi tốn tiền vì mỗi lần nghe là mỗi lần thèm. Từ xa xa chỉ nghe tiếng rao: “bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm bơ hai ngàn một ổ” là chúng tôi lại nhái thêm vài câu để hát trêu nhau “bánh mì Sài Gòn đặc ruột thơm bơ, hai ngàn một ổ ăn vào mắc cổ mà vẫn cứ ăn”.

Bánh mì Sài Gòn cũng như những ổ bánh mì khác nhưng là loại bánh mì ngọt và thơm mùi bơ rất đậm đà, vỏ rất là giòn và đầy những hạt mè. Ruột bánh mì đặc và trắng nhưng mềm mại khi ăn vừa giòn vừa mềm.

Thường thì những ổ bánh mì được mấy chú đựng trong cái giỏ bội to và đậy kỹ lưỡng chở đi bán khắp các con đường ở những vùng quê. Nhờ vậy bánh mì không giảm độ giòn, độ nóng. Khi mua bánh mì thì bánh được gói bằng giấy báo hoặc bỏ vào bọc cho những ai mua nhiều.

Có thể nói đây là món khoái khẩu của đám con nít, chúng tôi cũng là mối chính của mấy chú. Người bán bánh mì thì chỉ cần có xe là được, chủ lò bánh mì sẽ trang bị cho giỏ bội, bịch, loa và bình ắcqui. Đoạn rao bánh mì sẽ được thu âm sẵn và cái loa sẽ treo chặt trước xe có công tắc điều khiển. Chỗ này chúng tôi lúc đó khoái lắm. Vì vừa đợi mua bánh mì vừa bật, tắt cái nút cho nó rao liên tục để chơi. Lúc đó người lớn hay là rầy là không được phá. Nhưng chú bán bành mì thì cưởi tỉnh queo với trò nghịch của chúng tôi.

Nhớ lại hồi trước, ngày nào mà chú bán bánh mì không đi vô xóm là chúng tôi lại thèm và nhớ. Cứ nhắc mãi. Ăn hoài chứ không ngán. Nhưng thời thịnh hành và sang chảnh của tên bánh mì Sài Gòn cũng qua đi. Chúng tôi dần lớn lên và không thấy, không còn nghe tiếng rao bánh mì nào nữa. Theo dòng thời gian nó trở thành ký ức mà khi nhắc lại tôi vẫn thấy thèm bánh mì Sài Gòn.


Khen


Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Truồi

SGB - Phải đến đúng vùng đất cố đô Huế mộng mơ, bạn mới cảm hết nét độc đáo, ngon tuyệt của món bánh ướt Truồi không món bánh ướt thông thường nào sánh lại.

Đây là món bánh ướt ăn kèm với món thịt heo quay nổi danh trong ẩm thực xứ Huế. Món bánh ướt Truồi được ăn kèm chung rau quế, bắp chuối, xà lách...

























Riêng phần bánh ướt được tráng rất mỏng, có độ dai. Hành phi được thoa đều lên mặt bánh. Phần thịt heo quay thơm lừng, phần da thịt heo quay giòn rụm. Khi ăn cuốn tất cả lại với nhau và chấm với nước mắm pha vừa miệng, kèm theo giá muối chua, một ít ớt băm và cà rốt bào sợi. Tất cả hòa quyện lai với nhau tạo nên hương vị ngất ngây khó tả.

Minh Anh (tổng hợp)






Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

Huế - đêm huyền diệu

SGB - Ngắm cầu Tràng Tiền, uống cà phê bệt bờ Hồ là những hoạt động đặc sắc mà khách du lịch nên trải nghiệm khi tận hưởng phố Huế về Đêm.


Uống cà phê bệt bờ Hồ

Khách du lịch sẽ cảm thấy thoải mái, thư thả hơn với những quán cà phê bệt bờ Hồ đơn giản, mát mẻ. Ngồi ở nơi đây, khách du lịch vừa thưởng thức hương vị cà phê đậm đà, vừa ngắm nhìn mặt bờ Hồ về đêm ở Huế lung linh, huyền diệu.


Ngắm cầu Tràng Tiền

Cầu Tràng Tiền là cây cầu đẹp nhất xứ Huế, ai đến Huế đều muốn dạo qua địa điểm nên thơ, thi vị này một lần. Nhưng nếu chỉ để ngắm nhìn và thưởng thức khung cảnh thì du khách nên chờ lúc đêm về vào những ngày cuối tuần mới là đẹp nhất.


Tuấn Tú (tổng hợp)

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Cá Dzò, cua Huỳnh Đế lên ngôi ẩm thực Bình Ba

Không chỉ đến Bình Ba để tắm biển, khách du lịch còn sẽ được tận hưởng hai món ăn được đánh giá là “lên ngôi” trong ẩm thực Bình Ba xứ biển: Cá Dzò nướng than và cua Huỳnh Đế.

Cá Dzò nướng than
Cá được đem nướng trên lửa than hồng. Nướng xong bày ra đĩa. Rẽ thịt cá, cuốn bánh tráng với một ít rau sống, một ít xoài bào sợi và nước mắm chanh. Đảm bảo hương vị này sẽ níu chân du khách trở lại Bình Ba thêm nhiều lần nữa.


Cua Huỳnh Đế


Xứ biển Bình Ba còn nổi tiếng về một loại đặc sản mang tên rất kêu “cua Huỳnh Đế”.  Lựa những con cua Huỳnh Đế to khỏe, nhiều thịt, gach cua béo và to hơn các loại cua khác. Đem cua đi hấp, hoặc rang muối, hoặc hấp xong lấy thịt cua xào sơ, ướp gia vị, hành lá, tiêu với một ít gạo trắng, đảm bảo chúng ta sẽ có một món cháo cua Huỳnh Đế ngon tuyệt.

Bình Minh (tổng hợp)

Thám hiểm Suối Đá Ngọn ở đảo Phú Quốc

SGB - Suối Đá Ngọn khác với những con suối khác ở chỗ nước suối chảy quanh năm, nằm ở gần hồ Dương Đông với 7 thác nước thiên nhiên chưa được nhiều người biết đến. Suối mang vẻ đẹp hùng vĩ, mê hồn, phù hợp cho những khách du lịch có tính khám phá tự nhiên mạnh.


Để được tiếp cận suối Đá Ngọn, khách du lịch phải đi thuyền qua hồ Dương Đông. Đến nơi, suối Đá Ngọn khoác lên mình dòng chảy êm đềm, uốn lượn như mái tóc thiếu nữ Digan man dại. Khám phá ở suối Đá ngọn, khách du lịch còn có thể khám phá, trải nghiệm thực tế các thảm thực vật vô cùng phong phú của rừng nguyên sinh Phú Quốc, những nhánh lan tự nhiên mọc rải rác khắp rừng, những cây gỗ quý… Thỉnh thoảng du khách có thể gặp những hoa sim tím tô điểm cho quang cảnh núi rừng, sông suối xung quanh.

Tuấn Tú (tổng hợp)

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

Hoa mắt với món phở cuốn nhiều màu ở Sài Gòn

SGB - Món phở cuốn xuất phát từ Hà Nội và lâu nay vẫn để lại dấu ấn trong tiềm thức ẩm thực của nhiều người. Tuy nhiên, một lần nữa thực khách phải thốt lên khi bánh phở cuốn truyền thống ngày nào nay đã thay đổi màu sắc liên tục trên bàn ăn. Đó người ta gọi là phở cuốn nhiều màu.


Phở cuốn nhiều màu có bánh phở dày, làm từ rau, củ. Màu sắc cuốn phở thay đổi liên tục theo ngày. Lúc thì cam, trắng, xanh. Lúc thì hồng, vàng, khi khác lại cam, xanh hoặc tím...Phở được cuốn với nem nướng hoặc nhân tôm thịt tùy theo sở thích mỗi người. Sau đó nêm thêm sa tế vào chén nước chấm và trộn đều rồi gấp cuốn phở lên thưởng thức.

Tuấn Tú (tổng hợp)

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Trải nghiệm lễ hội té nước ở Đông Nam Á

SGB - Cứ đến độ tháng 4 hằng năm, người dân Thái Lan, Myanmar đã tự thưởng cho mình lễ hội té nước độc đáo, làm dịu đi cái nóng oi bức.

Về với Myanmar, Tết Thingyan được cho là ngày lễ quan trọng nhất. Té nước là hoạt động không thể thiếu ở Tết Thingyan. Qua ngày “giao thừa” Tết Thingyan, sau hiệu lệnh phát súng thần công, người dân đổ ra đường, cầm các hũ nước rồi để lên mặt nước và cầu nguyện. Một số thành phố khác ở Myanmar, người dân còn dung các ống dẫn nước tre hoặc đồng kết hợp với các dụng cụ bơm nước, phun nước để bắn nước.


Về với Tết té nước Songkran, Thái Lan, thời đểm lễ hội này diễn ra mang ý nghĩa người dân Thái tỏ lòng kính trọng Đức Phật, họ còn té nước vào người lớn tuổi nhằm bày tỏ sự tôn kính của họ. Bên cạnh việc té nước, còn nhiều hoạt động thú vị khác được tổ chức kèm theo. Họ còn bôi bột mì lên bề mặt các đồ vật với quan niệm trừ tà, trừ rủi ro, mong muốn có cuộc sống an vui.

(Người nước ngoài cũng tham gia vài Tết té nước ở Thái Lan)

Bình Minh (tồng hợp)

Theo chân Lễ hội ánh sáng Đà Nẵng tháng 4/2015

SGB – Theo thông tin mới nhất, cuối tháng 4/2015, thành phố Đà Nẵng sẽ tổ chức Lễ hội ánh sáng nghệ thuật và đặc biệt lễ hội sẽ hoàn toàn miễn phí cho người dân lẫn khách du lịch.


Theo dự kiến, lễ hội sẽ ra từ ngày 24-26/4/2015 vào lúc 18h-22h mỗi ngày kéo dài  trên đường Bạch Đằng từ cầu Rồng đến cầu cảng Sông Hàn. Các cảnh quan tự tạo, các tòa nhà, mặt nước sông Hàn sẽ làm nền cho các hiệu ứng trình diễn ánh sáng, tạo hình đặc sắc từ 100 máy chiếu được lập trình sẵn theo chủ đề cùng với hệ thống âm thanh sẽ được đặt sẵn trên tuyến đường.

Tuấn Tú (tổng hợp)

Ngất ngây với 2 món thịt sống

SGB – Một số quan niệm rằng ăn thịt sống sẽ tốt hơn vì dinh dưỡng trong thịt được giữ nguyên chất. Vì vậy nhiều người trên thế giới họ vẫn thích ăn sống tuy nhiên không phải ai cũng có thể can đảm ăn được những món này.

Món thịt lợn băm sống kẹp bánh mì

Món ăn này theo cách người Đức gọi là Mett. Thịt lợn sống, băm nhuyễn, gia vị và một ít tiêu. Phết nhân thịt lên bánh mì kẹp và ăn với bơ, dưa chuột.


Món bạch tuộc sống

Món này đã quá nổi tiếng khi nói tới đất nước Hàn Quốc và có tên gọi là Sannakji. Bạch tuột sống đem đi cắt nhỏ, gia vị dầu mè và một ít mè. Tuy nhiên sau khi cắt nhỏ, các phần xúc tua bạch tuột vẫn còn cử động và dễ bám vào cuống họng trong lúc ăn cho nên ăn phải biết cách và cẩn thận. Đó là nguyên nhân tại sao món này lọt vào top những món ăn kinh dị nhất trên thế giới.


Trúc Lâm (tổng hợp)

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Mì Quảng... lươn

SGB – Nói về miền Trung, khó có thể không thể không nhắc tới món mì Quảng truyền thống. Mì Quảng từ lâu đời được chế biến từ các nguyên liệu dễ thấy như mì gà, heo, tôm, cá lóc. Tuy nhiên, mì lươn vẫn là nguyên liệu mới và được nhiều giới ẩm thực tò mò hơn cả.

(Món mì quảng lươn miền Trung)

Lươn mang đậm hương vị đồng nội vì sống dưới bùn, dưới gốc cây lúa. Người nấu thường lựa các con lươn đồng còn sống, cỡ ngón cái. 
Lươn bỏ vô nồi, xóc muối. Lươn chết rồi dùng nước chanh loại bỏ bớt nhờn. Rửa sạch, luộc khoảng 5 phút cho lươn vừa chín tới rồi gỡ lấy thịt. Thịt lươn xào nhẹ, ướp thấm và nấu chung với nước dùng. 
Bỏ mì vào tô kèm rau bắp chuối, tần ô, ngò, cải. Chan nước dùng và xếp thịt lươn trên tô, thêm một ít bánh tráng, đậu phộng giã. Như vậy là đã có một tô mì Quảng lươn mang hương vị đồng nội xứ Quảng tuyệt vời.

Tuấn Tú (tổng hợp)
 

Cuốn sách dành cho dân du lịch bụi

SGB – Bên cạnh các cái tên như “Xách ba lô lên và đi”, “John đi tìm Hùng” hay “tôi là một con lừa” thì cuốn sách “Sáu người đi khắp thế gian” đã “gây chấn động” trong giới du lịch bụi và nhận được nhiều giải thưởng uy tín như giải Pulitzer, giải Franklin…






























Nạn phân biêt chủng tộc, Hồi Giáo, chién tranh Việt Nam, Trung Đông đã đưa 6 bạn trẻ đến với một thành phố của Tây Ban Nha được mệnh danh là “thành phố mặt trời”. Sáu người họ gồm một cô gái người Na Uy, một cô gái Anh và bốn người gốc Mỹ. 

Thời gian sau đó, họ bắt đầu những chuyến phiêu lưu di cư về phía nam đất nước Tây Ban Nha. 

Nào là những trận đấu bò, những thành lũy Tây Ban Nha cao vời vợi đầy thách thức, những cuộc phiêu lưu đáng sợ tại rừng Châu Phi, những nguy hiểm, những nỗi dằn xé tâm can. 

Tất cả không có một chỗ nào để họ bám víu, trú ẩn vậy nên buộc họ phải đối diện, đấu tranh để tìm ra những giá trị chân lý mới của cuộc sống.

Trúc Lâm

Trải nghiệm hương vị thịt vịt gói lá bầu xứ Bạc Liêu

SGB - Có nhiều món ăn làm từ vịt như cháo vịt, vịt kho xả, vịt luộc gỏi vịt. Đây là những món vịt cơ bản trong ẩm thực Việt Nam từ xưa tới giờ. Tuy nhiên, gần đây ở khu vực Sóc Trăng – Bạc Liêu lại nổi tiếng với món ăn dân dã “Thịt vịt gói lá bầu”. Nghe rất lạ vậy món ăn này có gì đặc biệt?


















(Món thịt vịt gói lá bầu xứ Bạc Liêu mang lại cảm giác ẩm thực lạ miệng)
Cái đặc biệt đó là ở phần nguyên liệu, món này chủ yếu lấy các phần xương của vịt như cổ, cánh, đầu, miếng da cổ chứ không lấy phần thịt như các món vịt thông thường. Tất cả đem bằm nhuyễn, ướp gia vị và để thấm.

Phần nguyên liệu thứ hai không thể thiếu đó là lá bầu. Chọn những lá bầu vừa phải, bỏ thịt bằm lên lá bầu, tẩm một ít tiêu bột, đậu phộng rang. Sau đó gói lại và đem hấp cách thủy. Hơi nước sẽ làm chín món ăn. Đồng thời sẽ tỏa ra hương thơm đặc trưng giữa thịt vịt và lá bầu.

Lê Minh (tổng hợp)

Những địa điểm du lịch ngoài tầm phủ sóng cho người bị yếu tim

SGB – Bạn có sợ độ cao, bạn có sợ địa hình hiểm trở. Câu trả lời sẽ là “không” cho những người có sức khỏe bình thường. Tuy nhiên, với người bị yếu tim thì đây là một cơn “ác mộng”. Cùng điểm qua 3 địa điểm du lịch mà những người bị yếu tim chả mún đặt chân đến bao giờ.

Ban công kính ở phía trên cùng tháp Willis, Chicago
Ban công kính “The Ledge” ở được treo ở độ cao 396m và sẽ làm khách du lịch sẽ phải thót tim khi nhìn xuống dưới.


Đỉnh Mont Blanc, dãy Alps (Pháp)
Đỉnh Aiguille du Midi cao khoảng 3.842m. Một khi bước vào lồng kính đặt ngay trên đỉnh, khách du lịch sẽ được ngắm nhìn đỉnh Mont Blanc - ngọn núi cao nhất của châu Âu.


Vách núi Trolltunga ở Na Uy
Vách núi này cao cao 701m này. Nếu chinh phục được vị trí cao nhất tại vách núi, bạn sẽ chiêm ngưỡng được quang cảnh các vách núi hùng vĩ xung quanh và ngắm hồ Ringedalsvatnet từ độ cao hơn 700m.


Lê Minh (tổng hợp)

Thức uống độc và lạ...

SGB – Nếu như cà phê chồn nổi tiếng với văn hóa thức uống thì mới đây, một công ty cà phê ở huyện Ea Kar, Đắk Lắk đã cho ra mắt loại cà phê với tên gọi "Cà phê voi".


















Cũng giống như quy trình sản xuất cà phê chồn, các hạt cà phê Arabia chất lượng nhất sẽ được rửa sạch, khô và cho voi ăn trộn chung với rau, mía, dứa….

Sau 15-30 tiếng, voi cho ra thành phẩm. Người ta sẽ nhặt những hạt cà phê đó từ phân voi, rửa sạch, phơi khô, tách vỏ, rang và xay thành bột. 

Trước đó, Thái Lan đã sản xuất thành công loại thức uống này. Hiện tại giá 1kg cà phê voi là 31,9 triệu đồng tương đương khi chế biến một ly cà phê thành phẩm sẽ mất vài triệu đồng một ly.

Bình Minh (tổng hợp)

Kim tự tháp chọc trời sắp ngự trị quốc gia Ai Cập

SGB – Mới đây, Bộ trưởng nhà ở Ai Cập Moustafa Madbouli vừa công bố dự án tòa nhà chọc trời dạng kim tự tháp mang tên Zayed Crystal Spark tại thành phố Sheikh Zayed.

(Mô hình dự án tòa nhà chọc trời dạng kim tự tháp mang tên Zayed Crystal Spark)

Cụ thể, tòa nhà kim tự tháp chọc trời này sẽ có độ cao tới 198m, diện tích 8,5 triệu m2. Dự án này sẽ có mô hình kết hợp xây dựng đô thị, trung tâm giải trí và lấy tòa nhà kim tự tháp này làm trung tâm. Tòa kim tự tháp này sẽ sử dụng chất liệu thép và kính tông màu, khác hoàn toàn so với các kim tự tháp cổ làm bằng đá- theo tờ Cairo Post.

Bình Minh (tổng hợp)

Ngây ngất với món ốc xu Núi Bà - Tây Ninh

SGB – Nếu những ai đang có dự định đến thăm núi Bà- Tây Ninh thì nhớ đừng bỏ qua món Ốc Xu nổi tiếng tại vùng đất ngợp nắng này.


Sở dĩ món ốc xu chỉ có ở Núi Bà vì chúng sống trên Núi Bà. Ngoài tự nhiên, chúng giống loại ốc bươu nhưng vòng ốc dẹt và nhỏ hơn nhiều. Khi chế biến xong, thịt ốc ăn dai hơn, thơm lừng. Chúng thường được luộc với xả hoặc hấp gừng, làn hương tỏa ra, mang đậm hương vị đặc trưng của xứ núi đầy nắng.

Lê Minh

Tìm về 2 thành phố lãng mạn ở Đông Âu

SGB- Nổi tiếng là thủ đô lãng mạn bật nhất thế giới, ai cũng mong một lần được đặt chân lên các thành phố tại Đông Âu. Thành phố Vienna, Warsaw là 2 địa điểm du lịch lãng mạn hứa hẹn sẽ mang đến cho khách du lịch những trải nghiệm thú vị và cảm xúc bất tận.

(Thành phố Vienna, Cộng hòa Áo)

Lạc vào thành phố Vienna- Cộng hòa Áo, chúng ta sẽ được nhìn thấy những tòa lâu đài cổ kính từ thời Hofburg, xen lẫn là các quán cà phê, cửa hàng, nhà hàng đơn giản nhưng sang trọng bên cạnh dòng sông Danube êm đềm. Và đặc biệt, khách du lịch sẽ được lắng nghe các bản giai điệu du dương từ các nghệ sỹ đường phố.

(Thành phố Warsaw- Ba Lan)

Đến với thành phố Warsaw- Ba Lan, khách du lịch có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ diệu của thủ đô Warsaw có tuổi đời hơn 700 năm. Những góc phố yên tĩnh, sắc màu cổ kính như trong các câu chuyện cổ tích. Ngoài ra, khách du lịch có thể được ngắm hoàng hôn, nghe nhạc Chopin ở phố cổ Krakow. Tất cả sẽ đem lại cho bạn cảm giác thỏa mãn, hiền hòa dễ chịu, và lãng mạn không kém.

Gia Lâm