Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Lòng độ lượng quốc gia

Thử tưởng tượng về những em Tây tóc vàng cởi trần, sừng sững đi vào Văn Miếu trong ngày hè nắng, bạn ý trẻ và rất đẹp trai. Nhưng bạn tưởng nơi người ta trang nghiêm thờ phượng, thực ra cũng giống một quán bar bầy hầy giờ tan cuộc.

Thử nghĩ về những em gái Tây cười hô hố rú lên trong một căn phòng im tịch trong kinh thành Huế. Các em đến từ xứ sở của văn minh, nơi người Á chúng ta quen cúi đầu và bỏ qua cho họ, dù họ rất làm phiền những người già đang ngắm hoa văn.

Có đêm ngồi cafe ngoài quán khuya, nhìn một anh Tây xăm trổ đầy mình, sờ vuốt lưng, sờ mông thằng bé đánh giày gầy quặt và ánh mắt trong veo vút. Làm sao để không bớt thấy mình tởm, khi nhìn trong những đánh giá trẻ em đường phố bị xâm hại – ta nhận ra chúng đến từ thế giới văn minh, nhiều USD và sẵn cả bàn tay sờ soạng.

Hay đôi khi mình chỉ điên lên, khi bước vào một quán ăn chật khách, nơi mọi người cố nhường chỗ cho nhau, thì hai bạn backpackers thẳng thòi quăng đồ sang hai cái ghế kế bên, kệ đời thiên hạ chen chúc. Mình chỉ điên lên và nói: “Tôi là khách như 2 người kia, và tôi muốn họ xích ra hoặc bạn đổi chỗ cho tôi!” – Chúng ta quen hiếu khách với Người Tây bất lịch sự, và sẵng giọng cả với người Á bình thường sao?

Thử nghĩ về những quán bia đêm ngoài Mũi Né, nơi đám Tây thô bỉ gây hấn đánh nhau cả với những người khách già đi nghỉ dưỡng. Chúng cầm chai bia quật lên bàn quán, cười hô hố bỉ bai ô nhiễm không cần ai nhắc nhở.

Rồi hôm nào đó say nhờ nhờ ngoài Bùi Viện, chừng lưng một chai bia lại thấy một bạn tóc vàng cao to nhăn nhở đi qua, chuyền tay với bạn xe ôm một tép thuốc gói trong giấy bạc.Thằng nhỏ tóc vàng mặt búng ra sữa đó đi long nhong trên phố, tấp vào quán nào đó, tiện tay vỗ mông em phục vụ bất ngờ. Mình phải cho qua, những người lịch sự hiếu khách đón chào du lịch không có cách nào khác để chối từ mọi vị khách.

Hay có khi mình đang ngồi đọc sách, bạn Trung Quốc backpacker nhà giàu chạy lại, làm phiền đến 10 phút đòi chỉ cách cài wifi sao, nói tiếng Trung xa xả, cài xong bạn đi thẳng một nước, chẳng thèm nhả lại một lời cảm ơn bé mọn ươn hèn.

Nhưng chúng ta quá độ lượng với những khách Tây, khách Hàn, khách Nhật, khách Tàu văn minh sáng ngời đến từ xứ sở lộng lẫy. Ta chỉ bận lòng nếu lỡ bạn gái Việt bị gọi lại ở sân bay của Sing - gọi tên họ là nỗi nhục quốc gia.

Cái tâm hồn độ lượng bao dung ấy đâu rồi, hay đã đem dán lên người các bạn Tây hết cả?


Khải Đơn


1 nhận xét: