Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Tưởng rằng sướng quá, ai dè…

Không giống như mọi ngày, bữa nay, từ sáng sớm tinh mơ, anh Tám xe ôm đã dắt xe ra đi làm.

- Bữa nay đi làm sớm hen anh Tám…

- Ủa, chào chị Bảy. Ừ, mấy bữa rày được khách, phải tranh thủ chứ chị…

- Vậy mấy bữa khác ế hả anh? Mấy bữa nay người ta đi chơi nhiều nên đắt khách hơn bình thường hả anh?

- Cũng bình thường như mọi khi à chị ơi!

- Vậy sao… Anh càng nói tui càng… bí...

- Là vậy nè, thời gian gần đây, mấy ông xóm mình tổ chức kỷ niệm buổi lễ gì đó. Tự dưng cấm đường hết trơn, người dân sống trong khu vực đó cũng không được lấy xe ra đi. Họ muốn đi đâu đó xa nhưng đi bằng cái gì bây giờ? Xe ôm… Nhiều lúc nghĩ nghĩ thấy “ôi, sao sướng thế…” he he he…

- Cái anh này, gúm ghê chưa kìa…

- Dĩ nhiên rồi, he he, mà thôi, tui đi nha chị. Chứ mãi lo nói, không khéo không kịp “tranh thủ” nữa…

- He… he, ngồi xuống uống hết bình trà đi. Hố to rồi đó ông anh của tui ơi. Người ta cấm xe lưu thông và cấm luôn người dân trong khu vực này bước ra đường nữa thì làm sao mà ngoắc xe ôm được hở trời…

Mặt anh Tám… chuyển màu. Giờ là những ngày cuối của tháng tư. Cà phê thêm đắng nghét

Tèo xóm gà

1 nhận xét: