Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Công lý là cán cân lệch?

SGB: Chia sẻ với Sài Gòn Báo về vụ án bưu cục Cầu Voi, tỉnh Long An, một độc giả ở Gò Công, cho rằng vì sao quá ít những bài báo nói về nỗi đau mất mát của hai gia đình nạn nhân?

Kêu oan cho Hồ Duy Hải, và cũng cần kêu oan cho cái chết tức tưởi của hai cô gái ở bưu cục Cầu Voi. Công lý không thể là cán cân lệch.

***

Giọt nước mắt lăn trên gương đen sạm của người đàn ông, đục ngầu vỡ tan khi trượt dài xuống má. Ông khóc và uất nghẹn vì oan khuất khi nhiều năm qua vẫn chưa nguôi nỗi thương nhớ, khi đứa con gái mình bị kẻ thủ ác sát hại một cách dã man.

Nỗi lòng người cha chỉ mong muốn kẻ thủ ác thực sự phải đền tội, nhưng gần 8 năm qua đều ông trong chờ vô vọng vì luật phát vẫn luôn ầu ơ ví dầu.

Lại có quá nhiều nghi phạm được cơ quan điều tra bỏ ngoài hồ sơ. Là người cha mất con, ông hiểu nỗi lòng của người mẹ đang kêu oan cho đứa con trai. Ông luôn mong công lý hãy mang đến sự thật công bằng cho người mẹ đó, và cho cả hai nạn nhân xấu số.

Người nông dân như như ông chỉ tin và phó mặt chuyện mình cho pháp luật, tin nhà nước sẽ xử đúng người đúng tội. Con gái ông cũng sẽ an lòng ra đi.

Thửa ruộng, khuôn vườn trơ gầy những gốc cây xơ xác, những vạt bụi bám trên những lá cây trông cảnh vật thật điều tàn.

Thương cho cô bé chết thảm bởi lưỡi dao của hung thủ nhưng vẫn còn những tiếng nhơ, là dân không đàng hoàng, cặp xách nhiều thằng đàn ông, sống bầy đàn mà ai đó đã tung tin…

Khi đứng trong căn nhà rộng trước bàn thờ em, một cảm giác lạnh lẽo xót xa. Một cô bé thì đúng hơn, xinh xắn và tương lai sáng sủa. Gia đình nông dân hiền lành, ba mẹ em đau lòng bởi sự mất mát đứa con. Họ có lẽ còn đau lòng nhiều lần hơn khi nghe những điều tiếng về em.

Mỗi ngày ra vào trên con đường về nhà hình ảnh đứa con luôn đi bên cạnh và những tiếng xầm xì của bà con lối xóm, những câu nói đồng cảm không ít và những tiếng bĩu môi của thiên hạ về những lời đồn. Đau lại càng đau.

Tin vào pháp luật, tin vào sự công bằng và luật nhân quả vì ông tự nhủ cái ác phải bị trừng trị.

Người mẹ với đôi mắt đầy ngấn nước khi đứng trước bàn thờ con gái nức nở. Dù câu chuyện đã qua rất lâu, nhưng chạm vào nó vẫn như mới vừa xảy ra ngay hôm qua. Người cha nói:
“Lúc đó hay tin tui lên đến thấy người ta vây xung quanh, tui ngã cái rật ngoài đường, nếu có xe trờ tới cán thì tui chết luôn...”.

Nước mắt lại chảy xuống gương mặt khắc khổ và mái tóc bạc trắng của người đàn ông 55 tuổi. Thật chạnh lòng.

Người mẹ cầm ống tay quẹt nước mắt giọng nói nhỏ đi:

“Chuyện đã qua lâu rồi, gia đình không muốn nhắc tới vì mỗi khi nhắc đến nỗi đau lại trở về, giờ chỉ làm và lo cho mấy em của nó…”.

Ánh mắt của họ mang đầy nỗi xót xa. Nỗi đau ấy không có gì bù đắp được, mái tóc trắng xóa của người cha, sự phiền não của người mẹ vẫn ám ảnh tôi trong buổi chiều muộn.

Có những câu chuyện về gia đình những nạn nhân bị giết, những người cha, người mẹ khi gặp phải những trường hợp trên họ vô cùng đau đớn trước mất mát và không biết cầu cứu những ai.



Họ chỉ phó mặc cho số phận. Đâu đó cần lắm một bàn tay chìa ra chia sẻ…

Phạm Kiều


0 nhận xét:

Đăng nhận xét