Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Nhớ quá... (P1)

Bài 1: Sài Gòn là cái gì thế nhỉ?

Tôi là một sinh viên tỉnh. Thời thơ ấu của tôi gắn liền với những trò chơi vùng quê, những cánh diều…. Không như những bạn đồng trang lứa khác, tôi ít khi đi đây đi đó, quanh quẩn chỉ ở khu vực xóm, đường làng; hoặc đoạn đường từ nhà tới trường…

Đậu đại học, đối với tôi, đây là lần đầu tiên sắp sửa vươn ra biển lớn, mang tên… Sài Gòn.

Tự hào khi trong xóm, tôi là người đầu tiên đậu đại học. Bà con, hàng xóm, ông tổ trưởng rồi mấy anh ở xã cũng xuống chúc mừng. Tôi nhớ, cảm giác của tôi lúc ấy là vui vô cùng. Mọi người dặn dò tôi kỹ lưỡng, phải cẩn thận này nọ. Có người còn dặn: “Sài Gòn đất rộng người đông, có người này người kia, cẩn thận xuống dưới đó bị móc túi hay bị kẻ gian bỏ bùa nghen hông” làm tôi thấy hơi… ớn ớn…

Thời gian dần trôi, sắp đến cái ngày ghi trên giấy báo nhập học, tôi cùng nhỏ bạn thân (học khác khoa) vác ba lô lên và… đi…

Xe bus chạy qua xóm làng, chạy qua những con đường mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ đặt chân đến rồi vào quốc lộ 1A, tôi và nhỏ bạn nhìn xung quanh, mọi thứ thật lạ lẫm. Lần mò cái bản đồ, không biết ba chớp ba nhoáng thế nào, chúng tôi lại xuống sớm vài trạm xe. Thả bộ, vừa đi vừa ngó xung quanh, tay giữ chặt cái ba lô vì sợ bị… giựt. “Hai đứa đi đâu đây? Có cần chú giúp gì không?” một chú xe ôm lên tiếng, chắc là thấy hai đứa tôi ngu ngơ, lớ ngớ quá…

“Dạ, tụi con tìm làng đại học Quốc gia. Nhưng không biết ở đâu, đi đường nào?”. “Làng đại học hả? Còn một đoạn nữa, để chú và bạn chú đưa tụi con đi. Chắc tụi con là sinh viên nên thôi, tụi chú không lấy mắc đâu”. “Dạ, tụi con cảm ơn chú…”

Và rồi, nhờ chú xe ôm mà chúng tôi tìm được làng đại học. Cảm ơn hai chú xe ôm, chúng tôi chia tay với họ…

Đến với một môi trường mới, quen biết thêm những con người mới, tôi cảm thấy thật sự thích. Tôi nhớ, buổi đầu tiên, vô ngồi trên ghế giảng đường, nghe mấy thầy nói về lịch sử của Khoa, những kiến thức mới mà tôi sẽ được học, những chuyên ngành… tôi cảm thấy tự hào làm sao! Một cô giáo trẻ đẹp chia lớp thành hai, rồi phân cán sự lớp. Cuối buổi, các anh chị trong Đoàn – Hội vô, nói chuyện với các thành viên trong lớp, ai muốn vô Đoàn hay Hội thì lên tự giới thiệu về mình cùng với những ưu điểm…. Vốn ham vui, mong muốn được mở rộng mối quan hệ, tôi lon ton lên “ứng cử” ngay. Không biết nhờ hên hay là nhờ tôi giới thiệu tốt, tôi được bầu vào ủy viên ban chấp hành của Hội lớp. Thích lắm chứ bộ…

Đúng như những gì tôi mong ước, tôi biết nhiều người hơn (từ bằng tuổi cho đến anh chị lớn hơn). Tất cả những hoạt động của lớp tôi đều tham gia với tất cả lòng say mê và nhiệt thành…

Năm nhất cũng là năm khoa tôi học giáo dục quốc phòng. Được tham gia vào một môi trường mới, tôi thấy hân hoan. Tôi nhớ, cái ngày được khoác lên mình tấm áo dành cho sinh viên học quân sự, tự dưng thấy trưởng thành hẳn lên. Tôi tham gia vào công tác của đại đội, tôi được bầu làm đại đội phó (bạn bè hay gọi vui vui là đại đội chó, he he).

Theo quy định, chúng tôi được ở trong ký túc xá của trung tâm giáo dục quốc phòng cùng với những bạn đăng ký khác. Những ngày ở trong ký túc xá, phải nói là vui. Các thành viên trong phòng cùng nhau tâm sự. Mỗi khi ai có sinh nhật là hùn nhau tổ chức; rủ các thầy đi ăn; kéo nhau ra ngoài đường chụp hình, ăn hàng…. Tôi nhớ, vườn rau của mấy thầy, lâu lâu tụi tôi thèm mì là xuống vặt vài cọng. Mấy thầy bắt được, chỉ cười xòa…

Thông qua bạn bè, tôi quen biết một cô bạn có hoàn cảnh vô cùng đáng thương: cha mẹ theo chủ trương “trọng nam khinh nữ” nên không quan tâm đến bạn; bạn bỏ đi bụi đời; gục giữa đường được người ta cứu; sau này vị ân nhân ấy chết, còn mình bạn ấy…. Lúc đó, tôi thấy thương bạn thật (sau này mới biết đó chỉ là câu chuyện giả tạo).


Nói thật, thời điểm năm nhất, tôi cũng rất ư là “ngố”, dù lên xe bus đi đây đi đó nhưng cũng chả biết được Sài Gòn là cái củ khoai lang gì?...

Tường An

SGB: Tiếp sức, giúp đỡ mấy em học sinh nhưng lại bị... xua đuổi? SGB mời quý bạn đọc đón xem phần tiếp theo của Nhớ quá...



0 nhận xét:

Đăng nhận xét